Chương 1264: Đi, bây giờ chúng ta đi!
Nhìn thấy mọi người còn trầm luân trong giọng hát của mình mà không thể tự kiềm chế.
Lâm Phàm cảm thấy vẫn nên đừng quấy rầy mọi người nữa, hắn yên lặng bước xuống đài, nhưng hắn vừa bước chân thì người phía dưới đã lập tức phản ứng lại.
Khán giả như phát điên, ai nấy đều đứng lên hò hét.
"Hát thêm một bài nữa đi."
"Anh không thể như vậy, nhất định phải chịu trách nhiệm với chúng tôi."
"Đúng vậy, một bài căn bản không đủ, nhất định phải thêm một bài nữa."
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chương trình “Giọng ca nội lực” khán giả vẫn biểu hiện rất bình thường, tuyệt đối sẽ không có hành vi quá khích gì, thế nhưng hiện tại bọn họ không nhịn được nữa.
Có người đứng trên ghế, có người cởi quần áo ra, hiện trường rất điên cuồng.
Bọn người Hoắc Kiến Tường là giám khảo, bọn họ cũng cảm thấy rất khiếp sợ trước giọng hát của Lâm Phàm. Bọn họ không nghĩ tới Lâm lão sư lại thâm tàng bất lộ, vốn tưởng rằng hắn chỉ hát bình thường, nhưng thật không ngờ lại hay như vậy, giọng hát vừa cất lên đã gây chấn động toàn sân khấu.
Chỉ một bài hát đã khiến các con tim rung động sâu sắc, không thể không bộc lộ cảm xúc.
Nếu Lâm lão sư tham gia vào giới ca hát, vậy những người khác còn có thể có đường sống sao?
Ngẫm lại cũng có chút đáng sợ.
Nhìn khán giả điên cuồng như thế, Lâm Phàm rất bình tĩnh, sau đó hắn cầm lấy micro và nói: "Mọi người im lặng một chút, hôm nay sẽ hát một bài, chờ sau này có cơ hội tôi sẽ hát tiếp. Đến đây, chương trình "Giọng ca nội lực" cũng đã kết thúc hoàn mỹ, chuyện tiếp theo vẫn nên giao cho người dẫn chương trình.”
Nói xong, hắn trực tiếp đi xuống sân khấu.
"Đừng mà."
Khán giả vô cùng đau đớn, bọn họ còn chưa nghe đủ, sao lại kết thúc như vậy.
Đối với khán giả, thời điểm này họ đã hoàn toàn bạo phát.
Bọn họ có thể cam đoan mình chưa từng nghe qua giọng hát như vậy, thanh âm này giống như thuốc phiện, sau khi nghe xong càng làm cho người ta khó có thể quên.
Khi nhắm mắt lại, không hiểu sao trong đầu lại vang lên thanh âm quen thuộc kia.
Một màn hôm nay thật khó có thể quên, càng may mắn hơn là họ đều có thể đến xem sân khấu trực tiếp. Nếu như không ở đây thì có lẽ sẽ bỏ qua cơ hội này rồi.
Người dẫn chương trình Thôi Vĩ không ngờ sau một bài hát của Lâm lão sư, hiện trường lại biến thành như vậy. Thế nhưng anh ta không thể không thừa nhận, Lâm lão sư hát thật sự là quá mê hoặc.
Cho dù là anh ta đứng ở hậu trường, cũng nhịn không được muốn khóc.
Hậu trường.
Phó giám đốc rất để tâm, cho dù "Giọng ca nội lực" vẫn luôn hot thì ông ta vẫn đến sân khấu đều đều, chính là sợ sẽ xảy ra chuyện.
Bây giờ sau một bài hát, ông ta đã cố gắng hết sức nắm chặt nắm đấm của mình.
"Bùng nổ rồi, rốt cục đã hot rồi, vào thời khắc cuối cùng khi khép màn, rốt cục cũng đạt tới đỉnh cao rồi."
Phó giám đốc rất vui vẻ, ngay cả ông ta sau khi nghe bài hát kia cũng sắp khóc, mà bầu không khí hiện trường lại đạt tới đỉnh cao. Ông ta cũng không dám tưởng tượng sau này sẽ trở nên như thế nào.
Hơn nữa trong lòng ông ta cũng rất khiếp sợ, muốn hát khiến cho người khác khóc như vậy đâu phải dễ dàng gì. Về phần những tiết mục kia, khán giả khóc sướt mướt thì chủ yếu là do khán giả được sắp xếp, chỉ để thổi phòng chương trình.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi nghe xong bài hát này thì ông ta cũng không biết tại sao mình lại khóc, cũng không nhịn được khóc.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
......
MC Thôi Vĩ nói: “Chương trình "Giọng ca nội lực” đến đây xin được kết thúc, cảm ơn các vị giám khảo cùng các thí sinh đã mang đến những màn biểu diễn đặc sắc, xin hãy theo dõi trang web chính thức của Đài truyền hình Thượng Hải để đón xem những phần đặc sắc tiếp theo..."
"Giọng ca nội lực" của Đài truyền hình Thượng Hải tạo ra rating cao chót vót đến đây thì cũng kết thúc.
Vốn sẽ không phát sinh chấn động lớn như vậy, nhưng sau khi Lâm Phàm hát một bài hát, tiết mục này trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa nghịch thiên.
Triệu Lỵ nói: "Lâm lão sư, bài hát này thật sự quá hay.”
Lâm Phàm bình tĩnh cười: "Cũng tạm thôi.”
Hoắc Kiến Tường một bên nói: "Bài hát này tuy hay nhưng hay nhất vẫn là giọng hát. Thật không ngờ giọng hát của Lâm lão sư lại dễ nghe như vậy, giống như có ma lực, có thể chạm vào tâm hồn.”
Lâm Phàm khẽ cười, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Tất cả đều là công lao của năng lực hỗ trợ thần bí, nếu như không có nó, thật đúng là không sinh ra được hiệu quả lớn như vậy.
Vương Minh Dương nghe xong bài hát cũng lau nước mắt, sau đó nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm: "Mẹ kiếp, đại ca của tôi ơi, cậu hát hay như vậy sao không nói với tôi. Nếu như cậu nói với tôi, tôi còn muốn tìm thêm nghệ sĩ rắm. Chỉ cần cậu ra mắt thì chỉ cần vài bài hát, vậy còn không phổ biến trên toàn thế giới được hay sao.”
"Khiêm tốn, khiêm tốn chút." Lâm Phàm rất khiêm nhường nói: "Anh nói xem nếu tôi cất tiếng hát, vậy còn có cơ hội sống sót của người khác sao? Nếu hôm nay không tham gia chương trình, tôi đã không chuẩn bị để hát đâu. ”
Vương Minh Dương nắm lấy Lâm Phàm, nói: "Đi, bây giờ chúng ta đi. ”