Chương 1263: Quá khủng bố
Khán giả đã chìm đắm vào ca khúc, bọn họ không biết vì sao càng nghe, càng cảm giác có loại thương cảm khó hiểu, chạm vào bí mật sâu trong lòng bọn họ.
Lâm Phàm hát càng hăng say.
Tình hình tại hiện trường đã thay đổi rất nhiều.
"Vì sao tôi lại không nhịn được muốn khóc."
Trong lòng mọi người đều chỉ có một ý nghĩ này, bọn họ muốn nhịn xuống.
Thế nhưng càng nhịn càng khó chịu, cuối cùng “òa” lên một tiếng.
Ai đó đã khóc.
......
Tại một tiệm net.
Một quản lý quán net đang đeo tai nghe và xem "Giọng ca nội lực".
Vốn chỉ muốn xem giải trí nhưng bây giờ lại bất tri bất giác mà bật khóc.
Nhân viên nữ nhỏ nhắn ở bên cạnh nhìn thấy người đàn ông vậy mà lại khóc, cô cũng có chút ngạc nhiên. Thế nhưng nhìn nước mắt đối phương không ngừng tuôn trào, cô tốt bụng lấy khăn giấy đưa qua.
"Lau nước mắt đi, anh sao vậy?"
Thế nhưng người đàn ông cũng không để ý tới, mà nhìn màn hình không chớp mắt.
Cô gái nổi giận.
Bà đây có lòng tốt an ủi, vậy mà anh một câu cũng không nói, đúng là tức chết mà.
Sau đó cô ta đẩy gã một cái, bởi vì động tác hơi mạnh, phích cắm tai nghe bị rơi ra.
"Cô làm cái gì vậy?" Gã đàn ông gầm gừ nói: "Tôi đang nghe một bài hát, con mẹ nó thật là buồn.”
Đột nhiên.
Bởi vì tai nghe đã được rút ra.
m thanh bỗng phát ra loa.
Tiệm net vốn vô cùng náo nhiệt, đột nhiên an tĩnh lại.
Có người chơi đang chơi game hăng hái, đột nhiên dừng động tác trong tay, hoàn toàn bị âm thanh kia lây nhiễm.
Trong trò chơi.
"Con mẹ nó, cậu đang làm gì đấy, đánh quái đi."
"Mẹ kiếp, mau đánh đi, chúng ta sắp đánh không lại rồi."
Chàng trai phản ứng lại, nhưng lại ném tai nghe sang một bên, đôi mắt vừa ửng đỏ vưa chơi game.
"Tình huống gì vậy, bài hát này sao lại hay như vậy, người nghe đều khóc."
Không chỉ một mình anh ta đã gặp chuyện này.
Những cư dân mạng khác xung quanh cũng đều như vậy, có người trực tiếp tắt trò chơi, yên lặng ngồi ở đó, vừa nghe nhạc vừa khóc.
Trong một số khu phố.
Một số phụ huynh đột nhiên phát hiện ra rằng con trai của họ vừa xem máy tính vừa khóc, họ cũng ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cảnh tượng này xảy ra ở mọi nơi.
Đặc biệt là một nhà hàng nhỏ.
TV treo trên tường đang chiếu "Giọng ca nội lực".
Nhà hàng vốn náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại.
Thực khách nghe âm thanh truyền đến từ TV, ai nấy đều mê mẩn, vừa uống rượu, vừa khóc đến thương tâm.
Người bên ngoài đi ngang qua, nhìn thấy một màn này, cũng khó hiểu, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
......
Hiện trường.
Giọng hát của Lâm Phàm vẫn đang được truyền đi trong hiện trường.
Lưu Anh Đông, Triệu Lỵ, Hoắc Kiến Tường đều há hốc miệng.
Bọn họ cảm nhận được giọng hát này đã chạm đến một nơi nào đó trong thâm tâm họ.
Không biết vì sao, càng nghe càng thương cảm, hốc mắt cũng trở nên đỏ bừng.
Không lâu sau.
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Phàm mở mắt ra, khi nhìn thấy một màn trước mắt, hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Mẹ kiếp, tình huống này là gì đây?
Bọn họ đều bị ai làm gì rồi, sao ai nấy đều khóc hết vậy.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một cái gì đó.
Không phải là do hắn đấy chứ?
Tuy loại kiến thức ca hát này rất trâu bò, nhưng cũng không thể chỉ hát thôi mà khiến người ta đều khóc như thế. Điều này chỉ có một khả năng, đó là sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư.
Lúc này, Lâm Phàm nở nụ cười, cầm lấy micro nói: "Mọi người nói đi, cảm giác thế nào?”
Hoắc Kiến Tường khoát tay: "Đừng nói gì cả, để tôi dịu lại chút đã.”
Triệu Lỵ và Lưu Anh Đông cũng vậy, mãi đến khi tiếng hát kết thúc mới dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không biết vì sao khi nghe tiếng hát này, lại nhịn không được muốn khóc.
"Rất hay luôn."
Lúc này, khán giả tại hiện trường trở nên điên cuồng.
"Đây là giọng hát hay nhất mà tôi từng nghe."
"Quá buồn luôn, tôi nghe đến phát khóc luôn rồi."
"Lâm lão sư, có thể làm đệm nhạc hay không, tôi cảm thấy bài này mà đệm nhạc này nhất định sẽ càng hay hơn nữa."
"Đúng vậy."
"Hát lại một lần nữa đi."
"Sau này mà không được nghe nữa thì phải làm sao bây giờ."
Giờ phút này, tất cả mọi người không thể tin được, trên thế gian này lại có thể có giọng ca như vậy, những “ca thần”, “ca hậu” kia so với giọng hát này, ngay cả tư cách xách giày cũng không có.
Đây đã không phải là thanh âm của nhân gian nữa, mà là giọng hát của thần tiên.
Cảm giác đó không thể diễn tả bằng lời nói.
Lâm Phàm chắc chắn sẽ không hát nữa, hắn chỉ tạm thời phát huy một chút tại hiện trường. Thế nhưng chính là vì để cho mọi người chứng kiến thực lực của bổn đại sư nên mới biểu diễn một chút.
Đâu phải là các người muốn nghe là có thể nghe.
Nhưng thật kỳ lạ.
Tại sao nhiệm vụ của bách khoa toàn thư này vẫn chưa hoàn thành?
Chẳng lẽ hắn hát không đúng chỗ sao?
Nhưng hẳn không có khả năng.
Quên đi, không nghĩ nữa.
Sau này hắn không nên dễ dàng hát nữa, hỗ trợ thần bị của bách khoa toàn thư cũng quá khủng bố rồi.