Chương 1262: Nụ hôn biệt ly
Lâm Phàm vỗ tay: "Hoắc lão sư, ông hát thế này khiến tôi rất áp lực đấy.”
Hoắc Kiến Tường thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Bây giờ biết tôi lợi hại rồi chứ.”
Lâm Phàm cười đáp: "Biết thì cũng biết rồi, nhưng vẫn kém tôi một chút xíu.”
Khán giả lại thổn thức, họ không phải chế giễu Lâm Phàm, mà cảm thấy quá buồn cười.
"Lâm đại sư tự tin đến mù quáng, đợi lát nữa cho dù anh ta hát khó nghe thế nào, chúng ta cũng phải vỗ tay ủng hộ một chút."
"Đúng vậy, chưa từng nghe Lâm đại sư hát, lần này đúng là may mắn rồi."
“Mọi người nói xem Lâm đại sư hát có dễ nghe hay không?”
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, Lâm đại sư cũng không phải ca sĩ, sao có thể so sánh với những ca sĩ lành nghề này."
"Nhưng mà không đúng, Lâm đại sư sáng tác bài hát đều là bài hát vàng, làm sao có thể không biết hát cơ chứ."
"Sáng tác bài hát là chuyện của sáng tác, nó khác một trời với ca hát có được hay không."
......
Người dẫn chương trình cất lời: "Ngay sau đây xin mời Lâm đại sư. ”
Lâm Phàm đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, sau đó hắn vẫy tay với khán giả rồi đi lên sân khấu.
Người dẫn chương trình hỏi: "Lâm lão sư, anh muốn hát bài nào?"
Lâm Phàm tự tin nói: "Nguyên tác đi.”
Mọi người sửng sốt tại hiện trường, sau đó vang lên tiếng hoan hô.
"Mẹ kiếp, Lâm đại sư lại muốn hát nguyên tác."
“Đã lâu lắm rồi không thấy Lâm đại sư ra nguyên tác.”
"Đúng vậy, không nghĩ tới lần này chúng ta lại may mắn như vậy."
"Cực kỳ chờ mong."
Người dẫn chương trình lại hỏi: "Lâm lão sư, vậy beat nhạc thì sao?”
Lâm Phàm đáp: "Chờ một chút, tôi đang nghĩ nên hát gì, còn về beat à? Không có beat, tôi hát chay là được.”
Mọi người ồ lên!
Hoắc Kiến Tường nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt ngơ ngác, ông ta không ngờ Lâm đại sư lại muốn hát chay, điều này đúng là tự tin quá đà rồi.
Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ cũng liếc nhau, đều bất đắc dĩ cười cười.
Người có thể tự tin như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Nhưng bọn họ đều vô cùng chờ mong, bài hát do hắn sáng tác là gì, có phải lại là một bài hát vàng như trước không.
Lâm Phàm cầm micro nhìn khán giả phía dưới, nói: "Tôi đã viết không ít bài hát gốc, lại còn rất được mọi người hoan nghênh. Nhưng nói đến ca hát thì đây là lần đầu tiên tôi hát, nhưng mọi người có thể yên tâm, chắc chắn sẽ không quá khó nghe đâu.”
"Lâm đại sư, khó nghe chúng tôi cũng thích nghe."
"Đúng vậy, mọi người vỗ tay to lên."
Có người dẫn đầu nói.
Những tràng pháo tay vang lên tại hiện trường.
Đám người Triệu Lỵ cảm thán, Lâm lão sư cũng được mọi người yêu thích quá rồi.
Rõ ràng hắn không phải người trong giới, nhưng lại được mọi người yêu thích như vậy, chuyện này rốt cuộc có bí mật gì sao?
Tại Hào Giang.
Vân Tuyết Dao nhìn TV không chớp mắt.
Mấy cô bạn thân bên cạnh cũng cười nói: "Tuyết Dao, ngày nào cậu đều xem tiết mục này, đặc biệt là cậu càng để ý đến Lâm đại sư, hắn không phải là bạn trai của cậu đấy chứ.”
Vân Tuyết Dao cười đáp: "Mọi người nói đúng rồi đó, chính là bạn trai của tôi.”
Bạn thân của cô đều là thiên kim của những gia đình có tiếng ở Hào Giang, đương nhiên cũng chơi với nhau lâu rồi.
Mấy chuyện thầm kín, Vân Tuyết Dao không khác gì với nữ sinh bình thường, nhưng nếu ở trong công việc thì không giống.
Mỗi tối cô đều xem chương trình "Giọng ca nội lực" tuyệt đối sẽ không bỏ qua một tập nào.
Nhất là đêm nay sắp bế mạc, cô có chút không nỡ, sau này không thể nhìn thấy hắn trên TV, bởi vậy mới càng thêm quý trọng.
......
Hiện trường.
Lâm Phàm tìm kiếm các bài hát trong bách khoa toàn thư.
Hắn đang không biết nên hát bài nào.
Cuối cùng hắn chỉ tùy tiện chọn một bài trên bảng xếp hạng.
Chính là nó rồi.
"Bài hát ‘Nụ hôn biệt ly’ sau đây xin dành tặng cho các bạn." Lâm Phàm cười nói.
Theo giới thiệu của bách khoa toàn thư, bài hát này có chút lợi hại. Có thể nói là nhận giải mỏi tay, doanh số bán ra đã lên tới 25 triệu.
Có chút quá nghịch thiên.
Hơn nữa bài hát này còn do năm người sáng tác hàng đầu cùng nhau sáng tác, đương nhiên không phải là bài hát bình thường.
Bởi vì là hát chay nên cũng không có đệm đàn.
Trước khi Lâm Phàm cất tiếng hát, tất cả mọi người đều không biết sẽ như thế nào.
Nhưng Lâm Phàm biết, chỉ cần mình cất lời thì tuyệt đối là dọa chết người.
Bởi vì khi rút được kiến thức này, phía sau còn thêm dòng “Hỗ trợ thần bí”.
Chỉ cần nhìn thấy mấy chữ này, như vậy thì trang kiến thức này tuyệt đối nghịch thiên, chỉ sợ cũng có thể dọa chết người.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, tìm chút cảm xúc rồi đột nhiên cất lời.
"Chuyện cũ đã qua thành mây khói, tiêu tan trước mắt nhau."
Hiện trường vốn còn có chút âm thanh, lúc này hoàn toàn an tĩnh lại.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Phàm.
Rõ ràng không có đệm đàn, nhưng mà trong giọng hát của Lâm đại sư giống như là có nhạc đệm khiến người ta trầm mê.
Loại cảm giác này rất buồn mà lại đẹp, làm rung động tâm hồn bọn họ.
Có một loại lực lượng rất huyền diệu nào đó xuyên thấu lỗ tai bọn họ, đánh thẳng vào trong tâm linh.
Hoắc Kiến Tường mở to hai mắt, ông ta là người trong nghề, Lâm đại sư vừa mở miệng thì đương nhiên ông ta biết có được hay không.
Nhưng hiện tại, ông ta đã hoàn toàn khiếp sợ, thậm chí cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, hoặc nói trắng ra là chuyện không thể nào.
"Ngay cả đã nói hẹn gặp lại, nhưng cũng không thấy người có chút buồn bã."
"Cho tôi tất cả, nhưng thật ra chỉ là đang dối lừa.”
......