Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1261 - Chương 1261 - Tiết Mục Của Giám Khảo

Chương 1261 - Tiết mục của giám khảo
Chương 1261 - Tiết mục của giám khảo

Chương 1261: Tiết mục của giám khảo

Triệu Lỵ và Lưu Anh Đông có chút chờ mong, họ đều hy vọng ở phương diện ca hát có thể thắng Lâm Phàm, tuy họ thua ở phương diện khác nhưng cũng phải thắng lại ở lĩnh vực họ am hiểu nhất.

Bọn họ có thể đứng vững trong giới ca hát, đương nhiên không cần bàn đến giọng hát, cũng không phải những thí sinh kia có thể so sánh được.

Một ca sĩ quan trọng nhất là giọng hát, mặc dù địa vị trong thế giới ca hát không thấp nhưng họ không hút thuốc, cũng không uống rượu, họ luôn luôn chăm sóc cổ họng để cho cổ họng luôn ở trạng thái đỉnh cao.

Nào giống như bà Anh Kim kia, uống rượu hút thuốc nên cổ họng đã sớm không tốt nữa rồi.

Chỉ là mang danh hiệu Thiên Hậu mà thôi.

Nếu thật sự so về ca hát, chỉ sợ Anh Kim bây giờ còn không bằng một vài học viên ở đây.

Người dẫn chương trình nói: "Tiếp theo xin mời Lưu lão sư lên sân khấu.”

Lưu Anh Đông thoải mái, không hề lo lắng, anh ta đứng trên sân khấu với vẻ mặt tươi cười: "Tuy rằng thí sinh của tôi không giành được quán quân, nhưng tôi là người hướng dẫn, nhất định phải bảo vệ địa vị của tôi, cho nên bài hát dưới đây dành tặng cho tất cả mọi người.”

Khán giả vô cùng mong đợi.

Bọn họ không ngờ mình tới nghe các thí sinh thi đấu mà còn có thể nghe được giọng hát của các “lão đại”.

Mặc dù con người Lưu Anh Đông không tốt đẹp, nhưng không thể không nói giọng hát của anh ta rất đặc sắc, có thể sừng sững không ngã cũng là có nguyên nhân.

Giọng hát hơi khàn lại là đặc trưng của anh ta.

Khán giả đắm chìm trong tiếng hát, lúc này, hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Sau khi kết thúc bài hát của Lưu Anh Đông, toàn bộ khán giả đều vỗ tay.

"Hay thật, thật sự quá hay luôn."

"Bài hát này nghe trăm lần không chán."

"Hôm nay thật sự rất hạnh phúc, thế mà lại được nghe người hát gốc."

Lưu Anh Đông cười, cảm thấy mỹ mãn xuống sân khấu.

Các thí sinh nghe được giọng hát của giám khảo cũng rất bội phục, bọn họ tự nhận mình đã hát rất tốt, nhưng so với họ còn chênh lệch rất lớn.

Vì vậy, cũng giúp cho họ hiểu rằng con đường phía trước vẫn còn dài và họ cần phải tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Triệu Lỵ lên sân khấu, mặc dù có không ít khán giả không thích cô ta, nhưng cũng không thể không nói giọng hát của cô càng hằn sâu vào tâm hồn bọn họ, có thể khiến bọn họ sinh ra cộng hưởng.

Sau khi kết thúc, khán giả không ngần ngại dành cho Triệu Lỵ những tràng pháo tay.

Triệu Lỵ nghe tiếng vỗ tay này, cô chực muốn khóc.

Đồng thời cô cũng cảm giác, nếu chuyện màn đen kia không được giải quyết, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cô ta thích tất cả những gì cô ta có bây giờ, cũng thích nghe những tràng pháo tay của khán giả. Nếu cô không có gì, cô không biết liệu mình có thể kiên trì hay không.

Cuối cùng cô ta mang đôi mắt ngấn lệ trở lại ghế dành cho người hướng dẫn, đồng thời thề trong lòng về sau sẽ không bao giờ làm chuyện gian lận sau màn nữa.

Hoắc Kiến Tường cười nói: "Lâm lão sư, cậu cảm thấy thế nào?”

Lâm Phàm cười ha hả, nói: "Không tồi, mọi người đều hát rất hay, nhưng vẫn còn kém tôi một xíu như này. ”

"Chém đi, cậu cứ chém gió tiếp đi, lát nữa tôi phải lên sân khấu, xem ra đài truyền hình Thượng Hải muốn để cậu lên hát kết thúc rồi." Hoắc Kiến Tường cười nói.

Hiện tại ông ta xem như phục Lâm đại sư rồi.

Phải gọi là đỉnh của chóp.

Anh Kim đã bị xử lý rồi, điều này không thể không phục.

Nhưng nếu về mặt chuyên môn, ông ta chắc chắn không phục, cho nên phải thể hiện thật tốt. Đây chính là thời gian để thể hiện năng lực thực sự của mình.

Lâm Phàm đáp: "Hoắc lão sư, tôi đã rất chờ mong phần biểu diễn của ông, đừng khiến tôi thất vọng đấy.”

"Đợi lát nữa sẽ cho cậu nghe giọng hát của tôi."

Khi Hoắc Kiến Tường xuất hiện, khán giả càng mong chờ.

Rất nhiều khán giả đều nghe Hoắc Kiến Tường hát mà trưởng thành.

Trong thời đại đó, không ai không biết Hoắc Kiến Tường. Ngay cả bây giờ, họ sẽ hát bài hát của Hoắc Kiến Tường khi đi hát ở KTV.

(KTV: Karaoke)

Bây giờ người thật đã lên sân khấu, khán giả đều vô cùng chờ mong.

Hoắc Kiến Tường đứng trên sân khấu nói: "Các vị khán giả hãy cho một tràng pháo tay nào, vừa rồi tôi đã nói với Lâm lão sư, tôi muốn biểu diễn kỹ thuật thực thụ, để cho cậu ấy biết. Lão Hoắc tôi tuy già nhưng tâm không già, giọng hát này càng ngày càng có cảm xúc.”

"Ha ha."

"Hoắc lão sư thật sự làm tôi cười chết mất."

"Trước kia khi Hoắc lão sư còn trẻ, tôi đã nghe bài hát của ông ấy, khi đó tính cách của Hoắc lão sư cũng như này."

"Háo hức quá, nhất định phải gây áp lực cho Lâm đại sư mới chịu."

Hoắc Kiến Tường hát một bài hát mười năm về trước.

Bài hát này cho dù ở thời điểm này cũng không hề lỗi thời, giọng hát mạnh mẽ kia đã thể hiện rất tốt cảm xúc của bài hát.

Đối với khán giả, đây hoàn toàn là một loại hưởng thụ.

Những hồi ức xưa kia bỗng chợt ùa về.

Bài hát kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment