Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1267 - Chương 1267 - Cậu Chính Là Người Của Tôi

Chương 1267 - Cậu chính là người của tôi
Chương 1267 - Cậu chính là người của tôi

Chương 1267: Cậu chính là người của tôi

"Các lão sư, tôi đề nghị mọi người tốt nhất nên nghe thử rồi phát biểu ý kiến, bằng không sẽ bị người khác chửi đó."

"Kick tên này ra đi, nâng chí khí cho người khác, diệt uy phong của mình."

"Kick rồi, kick rồi."

Trưởng nhóm đã xóa bạn ra khỏi nhóm.

Nhưng những ca sĩ trong nhóm này cuối cùng vẫn nghe thử.

Chỉ là sau khi nghe xong, đám người vốn náo nhiệt, trong nháy mắt an tĩnh lại, không có ai nói chuyện.

Mà vốn có một vài ca sĩ nổi tiếng mắng chửi trên Weibo, đột nhiên xóa bài viết weibo kia đi, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tại phố Vân Lý.

Khi Lâm Phàm đến, các ông cửa hàng đều vây quanh Lâm Phàm.

"Ông chủ nhỏ, cậu phải chịu trách nhiệm đó."

"Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ tiết mục của cậu vậy mà cậu lại khiến chúng tôi khóc, cái này có chút không thể nói được."

"Tôi đề nghị cậu đứng ở đây hát thêm một bài, chuyện này chúng ta coi như xóa bỏ."

Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người.

"Mấy ông đang làm cái gì vậy, còn muốn nghe hát? Không định kinh doanh nữa sao?”

Đối với những người hàng xóm thích góp vui này hắn đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không phải chỉ là ca hát thôi sao, cần phải điên cuồng như vậy không chứ.

"Vì nghe một bài hát của ông chủ nhỏ, việc làm ăn này có thể không làm cũng được." Các ông chủ hô vang.

"Vãi chưởng." Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, hô to một tiếng, thật là điên cuồng mà: "Mọi người nhanh chóng giải tán, đợi lần sau đi.”

Không thể không nói, chuyện này ngược lại ngoài dự liệu, chính hắn cũng có xem tình huống trên mạng, phát hiện tình hình này có chút khủng bố.

Trước đây hắn chỉ sáng tác bài hát chứ chưa từng hát.

Cho nên chưa có nhiều sức hấp dẫn đối với bọn họ, nhưng tối hôm qua sau khi làm xôn xao một phen, cư dân mạng có thể nhớ tới hắn, toàn bộ đều muốn hắn phải tiếp tục hát.

Hắn cũng không muốn trở thành ca sĩ, mục tiêu lớn nhất của hắn chính là trông coi cửa hàng nhỏ này. Tiếp tục bán bánh kếp, thỉnh thoảng làm thầy bói, lại đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn dạy dỗ bọn nhỏ.

Những ngày tháng yên bình như vậy đi đâu tìm?

Chắc chắn không thể tìm thấy rồi.

Nhưng mà tối hôm qua, cái tên Vương Minh Dương này tra tấn hắn quá thảm.

Cuối cùng hắn không thể làm gì được nên chỉ có thể nhượng bộ, đó chính bổ sung toàn bộ phần nhạc cho bài "Nụ hôn biệt ly" rồi phát một bài hát hoàn chỉnh. Còn về sau này, vậy thì không bao giờ đụng vào nữa.

Hắn có thể cảm giác được, nhiệm vụ lần này, sẽ hoàn thành với tốc độ như tên lửa.

Lúc này, người dân đã đến để xếp hàng chuẩn bị mua bánh kếp.

Lâm Phàm cười nói: "Mọi người đừng nóng vội, lập tức đến rồi.”

Người dân nói: "Ông chủ nhỏ, nếu không thì hôm nay đừng bán bánh, cậu chỉ cần hát một bài hát thì chúng tôi sẽ đi."

Lâm Phàm sửng sốt, còn có thể có chuyện này?

Nhưng mà chuyện này làm sao có thể, hắn còn phải bán bánh kếp mà.

Nếu không tiền thuê nhà hàng ngày ai sẽ trả.

"Hôm nay không hát nữa, vài ngày nữa bài hát này sẽ được phát hành, đến lúc đó mọi người có thể nghe được ở trên mạng." Lâm Phàm nói.

"Thật hay giả vậy?" Có người không dám tin hỏi.

Lâm Phàm đáp: "Tôi còn có thể lừa gạt mọi người sao?”

Rất hiển nhiên, người dân nghe nói như vậy đều vô cùng hưng phấn, bọn họ thật sự bị bài hát này của ông chủ nhỏ mê hoặc, hận không thể nghe nó mỗi ngày.

Kể từ khi nghe bài hát đó, họ cảm thấy các bài hát khác thật quá nhàm chán.

Sau khi bận rộn xong, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi người trông cửa hàng nhé, tôi đi ra ngoài một chút." Lâm Phàm chào hỏi, sau đó lái xe đi đến chỗ của Vương Minh Dương.

Vẫn là nhanh chóng hoàn thành phiên bản đầy đủ của bài hát, đến lúc đó thì nhiệm vụ này cũng có thể hoàn thành.

Hắn biết lực lượng hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ tới lại mạnh như vậy.

Chỉ cần một bài hát đã tạo ra một hiệu ứng như vậy.

Tại tập đoàn Đông Hán.

"Xin chào Lâm đại sư." Nhân viên lễ tân nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức đứng dậy.

Lâm Phàm cười, hỏi: "Giám đốc Vương của các cô ở đây đúng không?”

"Đúng vậy." Nhân viên lễ tân đáp.

Lâm Phàm khẽ gật đầu: "Ừm, làm việc cho tốt, tôi tự đi lên là được.”

Nhân viên lễ tân sao có thể không biết Lâm đại sư, đây chính là bạn tốt nhất của tổng giám đốc bọn họ. Hắn tới nơi này đương nhiên là thuận lợi không bị ai cản trở.

Nhất là tối hôm qua, không biết có bao nhiêu người đã nghe bài hát của Lâm đại sư.

Mà tất nhiên cô ta hoàn toàn trở thành fan não tàn của Lâm Phàm.

Trong văn phòng.

Sau khi Lâm Phàm đẩy cửa đi vào, Vương Minh Dương cười: "Đậu xanh, cậu đến rồi, tôi chờ cậu sắp chết đến nơi rồi đó.”

Lâm Phàm không nói gì nhìn Vương Minh Dương nói: "Không phải chứ, tôi nói này, anh đúng là biết làm phiền người khác đó.”

Vương Minh Dương tiện tiện cười: "Ai quấy rầy cậu chứ, chúng ta chính là anh em, chuyện này ngoại trừ cậu thì còn có ai có thể làm được. Nhưng tôi nói thật, bài hát kia của cậu đỉnh vãi chưởng, cậu chính là người của tôi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment