Chương 1271: Chú câm
"Đỉnh, thật sự quá đỉnh luôn. Thật không nghĩ tới anh Lâm lại hát hay như vậy, em hát bài hát anh tặng cho em cũng cảm thấy tự ti, chỉ sợ ngay cả tâm tình của những bài hát này cũng không thể hiện ra được,có phải là do trước kia em quá tự mãn không. Không được, em phải cố gắng hơn nữa mới được." Ngô Hoán Nguyệt nói.
Sau khi cô nghe bài hát "Nụ hôn biệt ly" thì trong tâm trí đã không còn bài hát nào khác.
Vốn cô cho rằng mình đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bài hát anh Lâm sáng tác cho mình, nhưng bây giờ xem ra quả thực rất kém cỏi, không đúng, phải nói là vô cùng tệ.
Lâm Phàm nói: "Thật ra cô hát rất tốt rồi, đừng so bì với tôi, tôi là một ngọn núi cao cô không thể vượt qua, cô có hiểu hay không?”
"Anh Lâm, anh nói như vậy cũng khiến người ta tổn thương quá đó, có thể cổ vũ người ta một chút hay không."
"Ha ha."
Lâm Phàm cười, sau đó hai người trò chuyện một hồi rồi mới cúp điện thoại.
Sau đó hắn ở trên mạng dạo một vòng, thế nhưng lại phát hiện mình cũng có fanclub.
Có thể có đãi ngộ như vậy, hắn cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng nhiệm vụ này làm sao mà vẫn chưa hoàn thành? Đây quả thực không có vương pháp gì mà?
Hắn biểu hiện tốt như vậy mà còn chưa nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, thật sự là quá đáng ghét.
"Lão sư." Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Triệu Minh Thanh.
Lâm Phàm sửng sốt, trong lòng vui vẻ, nói: "Minh Thanh, ông trở về từ khi nào?”
Triệu Minh Thanh cười: "Lão sư, hôm nay học trò vừa trở về, vừa ra khỏi sân bay đã lập tức tới nơi này thông báo với lão sư.”
Lâm Phàm nhìn bộ dáng lúc này của Triệu Minh Thanh, nói: "Ông gầy đi không ít, cũng đen nhiều rồi, xem ra đã chịu không ít khổ sở.”
Triệu Minh Thanh đáp: "Cũng không chịu bao nhiêu khổ, chỉ là đường núi nơi đó không dễ đi." Sau đó ông ta vội vàng giới thiệu: "Lão sư, vị này là chú Câm đi theo học trò trở về Thượng Hải để tìm con gái của chú ấy.”
Lâm Phàm nhìn ông lão bên cạnh Triệu Minh Thanh, cũng đã bảy mươi tuổi: "Xin chào chú Câm.”
Chú Câm khoát tay ra hiệu, trong miệng phát ra thanh âm “A a”, hình như cũng đang chào hắn.
"Lần này trở về, hẳn là không đi nữa chứ?" Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh, nói: "Năm nay không đi nữa, chuẩn bị sang năm lại đi, nơi đó điều kiện y tế rất kém cỏi nên học trò muốn tận dụng một chút năng lực ít ỏi của mình giúp họ. Lần sau khi đi sẽ mang theo một ít thiết bị y tế cho người dân bên kia. ”
Lâm Phàm khẽ vỗ bả vai Triệu Minh Thanh: "Được, nhưng ông cũng phải chú ý thân thể, đừng quá cố sức.”
Nhận được sự quan tâm của lão sư, Triệu Minh Thanh cười gật đầu: "Tôi biết rồi, lão sư.”
Sau đó, Lâm Phàm nhìn chằm chằm chú Câm: "Con gái của chú ở chỗ nào? ”
Triệu Minh Thanh: "Học trò nghe người trong thôn nói, con gái chú ấy nhậm chức ở một công ty ở Thượng Hải, hình như là làm MC ở đài truyền hình Thượng Hải.”
Lâm Phàm thầm chửi, người làm việc ở đài truyền hình Thượng Hải tuyệt đối sẽ không quá kém cỏi.
Chỉ là nhìn này quần áo chú Câm thật sự quá cũ nát.
Có một đứa con gái như vậy, cũng không thể có tình trạng này.
Triệu Minh Thanh dường như nhìn ra nghi hoặc của lão sư, nói: "Lão sư, học trò đã hỏi người trong xã, con gái chú vẫn luôn ở Thượng Hải nhưng lần cuối liên lạc là hai năm trước, về sau không còn tin tức nữa. Chú Câm không yên tâm, biết được học trò đến từ Thượng Hải nên cũng xin đi theo.”
"Ôi chao, cũng không biết cô gái này thế nào, cho dù có bận rộn đến đâu, cũng không thể hai năm mà một cuộc điện thoại cũng không có. Nếu là con tôi, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân nó."
Lâm Phàm nhỏ giọng nói: "Minh Thanh, con gái của chú Câm này hẳn không phải là con ruột chứ. Tôi vừa mới từ tướng mạo của chú ấy nhìn ra, đời này chú không có con cái, ngược lại dường như có nhặt được một đứa con.”
Triệu Minh Thanh biết chỗ lợi hại của lão sư mình, cũng không hoài nghi: "Lão sư, nghe người trong xã nói, con gái của chú Câm là hơn hai mươi năm trước nhặt được trên đường, sau đó nuôi nấng giống như con cái ruột thịt. Học trò có chút lo lắng, hai năm không có liên lạc, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lâm Phàm nhìn chú Câm, sau đó lắc đầu, nói: "Căn cứ vào tướng mạo của chú ấy thì không có biểu hiện là có chuyện gì. Nếu chú Câm đi tới cùng ông, vậy chúng ta đưa chú ấy đến đài truyền hình Thượng Hải đi, sau đó lại đưa ông về nhà.”
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: "Được, lão sư. ”
Giờ phút này, Triệu Minh Thanh nhìn chú Câm: "Chú Câm, chúng tôi đưa chú đi tìm con gái chú.”
Chú Câm khoát tay rồi từ trong túi nhỏ lấy ra mấy chục đồng, trong cổ họng phát ra thanh âm giống như là đang nói, không cần phiền toái cậu, tôi có thể tự đi.
Lâm Phàm không nói gì thêm: "Đi thôi. ”
......
Đài truyền hình Thượng Hải.
Khi gần đến nơi, Lâm Phàm phát hiện chú Câm này bắt đầu khẩn trương, không khỏi nắm chặt trong tay cái túi cũ nát kia.
Lâm Phàm dừng xe ở một bên, hỏi: "Con gái của chú Câm tên gì?”
Triệu Minh Thanh: "Hà Tiểu Lệ.”