Chương 1272: Gặp lại con gái
"Ừm." Lâm Phàm bình thường không chú ý nhiều đến tin tức, đương nhiên không biết đài Thượng Hải liệu có phải có một MC tên là Hà Tiểu Lệ hay không.
Lúc này, một giọng nữ từ đài trên xe vang lên.
"Xin chào quý vị khán giả, tôi là MC Hà Tiểu Lệ...."
"A, a." Chú Câm vốn ban đầu có chút khẩn trương, bất chợt chú giơ tay lên rồi chỉ vào thanh âm trong đài, sau đó lại chỉ chỉ mình, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
Nụ cười đó trên khuôn mặt già nua trông rất hiền lành.
Triệu Minh Thanh nói: "Lão sư, xem ra chủ nhân của giọng nói này chính là con gái của chú Câm.”
Lúc này chú Câm cẩn thận suỵt một tiếng, sau đó lỗ tai dán lên đài, lẳng lặng nghe, nụ cười tươi trên mặt càng thêm xán lạn.
Lâm Phàm không nói nhiều, mà cùng Triệu Minh Thanh lẳng lặng ngồi trong xe, chờ đài phát thanh kết thúc.
Triệu Minh Thanh trong lòng rất nghi hoặc, ông lại có dự cảm không tốt lắm, cảm giác giống như sẽ có chuyện gì đó phát sinh, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Giờ phút này chú Câm an tĩnh lắng nghe, ông lại không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể chờ đài phát thanh kết thúc rồi lại thương lượng với lão sư một chút.
Không bao lâu, chương trình nghe đài kết thúc.
Trên mặt chú Câm còn lưu luyến không rời.
Lâm Phàm chỉ vào đối diện, nói: "Chú Câm, con gái của chú làm việc ở chỗ này.”
Chú Câm nhìn tòa nhà cao kia, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng lại tự hào, nhưng ngay sau đó ông lại khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi.
Triệu Minh Thanh ghé vào bên tai Lâm Phàm nói: "Lão sư, tôi cảm thấy tình huống chuyện này lại hình như có chút không thích hợp. Căn cứ theo lời người trong xã nói, con gái của chú Câm từ sau khi đi ra ngoài, một hai năm trước còn trở về. Thế nhưng sau đó bốn năm năm không trở về nữa, cũng đã liên lạc qua điện thoại. Sau đó điện thoại cũng không gọi được, học trò sợ trong chuyện này... ”
Triệu Minh Thanh không nói mấy lời sau đó, bởi vì ông phát hiện chú Câm giống như nghe được, lắc đầu nhìn về phía bọn họ, đồng thời khoát tay.
Dường như đang nói, con gái của tôi không phải là người như vậy, nó sẽ không như vậy, nhất định là điện thoại bị mất hoặc quên ở trong nhà rồi.
Đúng lúc này, ở cửa lớn đài truyền hình Thượng Hải có hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi ra.
Và khi một trong hai người phụ nữ vừa bước ra, một người đàn ông lái chiếc xe thể thao bước ra với bó hoa trên tay.
Chú Câm nhìn thấy một trong hai cô gái đó không khỏi vui vẻ, lôi kéo Triệu Minh Thanh, ngón tay chỉ ra xa: "A a... ”
“Đó chính là con gái chú sao?” Lâm Phàm hỏi.
"A, a." Chú Câm gật đầu, sau đó vội vàng mở cửa xe, rồi quay lại gật đầu cảm tạ Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh, tuy rằng không thể nói chuyện nhưng từ cử chỉ và biểu cảm cũng có thể nhìn ra.
Nhìn chú Câm chạy đi.
Triệu Minh Thanh có chút lo lắng nói: "Lão sư, học trò chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy.”
Lâm Phàm: "Có thể nhìn ra, chúng ta đừng đi, bây giờ ở đây xem tình hình đã.”
Không chỉ Triệu Minh Thanh nhìn ra, Lâm phàm cũng có thấy rõ, tình huống này có chút không thích hợp.
......
"A… A. " Chú Câm xách chiếc túi cũ nát đi về phía con gái mình, ông còn chưa đi tới thế nhưng nội tâm lại không thể bình tĩnh.
"Tiểu Lệ, anh thật sự rất thích em, làm bạn gái anh nhé." Người đàn ông cầm bó hoa, đứng trước Hà Tiểu Lệ.
Hà Tiểu Lệ rất hưởng thụ loại tình huống này, hưởng thụ cảm giác được đàn ông vây quanh.
Người đàn ông trước mắt này chỉ là một trong những người theo đuổi cô, còn về chọn ai thì cô vẫn chưa nghĩ xong.
Lúc này, Hà Tiểu Lệ nhìn thấy chú Câm cách đó không xa, vẻ mặt của cô đột nhiên thay đổi, thậm chí còn có chút sợ hãi, dường như không muốn nhìn thấy ông ấy.
"Tiểu Lệ, em làm sao vậy?" Người đàn ông thấy biểu tình Hà Tiểu Lệ có chút kỳ lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nương theo ánh mắt Hà Tiểu Lệ nhìn về phía trước, không khỏi có chút nghi hoặc.
Ông già này là ai?
Sao vẻ mặt Tiểu Lệ lại kỳ lạ khi nhìn thấy ông ta.
Giờ khắc này, chú Câm đi tới trước mặt Hà Tiểu Lệ, có lẽ là rất nhiều năm không gặp con nên hốc mắt nhất thời đỏ lên, trong miệng phát ra thanh âm, khoa tay múa chân.
"Sao ông lại ở đây?" Hà Tiểu Lệ nhìn thấy chú Câm, trong lòng có chút hoảng hốt, thậm chí cảm giác có chút mất mặt, giọng điệu không quá thân thiện hỏi.
"A, a." chú Câm không cảm thấy điều gì mà vẫn tươi cười như trước, sau đó chỉ vào túi xách, tuy rằng không thể nói chuyện, thế nhưng biểu hiện quan tâm và yêu thương vô cùng rõ ràng.
Lúc này, người chú Câm vươn bàn tay nhăn nheo đen nhẻm, muốn nắm lấy đứa con gái ngày xưa từng chủ động nắm tay mình.
Hà Tiểu Lệ nhìn thấy bàn tay này, thế nhưng không tự chủ được lui về phía sau một bước, hình như là có chút sợ hãi.
Bộp!
Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh Hà Tiểu Lệ hất tay chú Câm, giọng điệu hung tợn nói: "Lão già, ông muốn làm gì?”