Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1311 - Chương 1311 - Rãnh Rỗi Sinh Nông Nổi

Chương 1311 - Rãnh rỗi sinh nông nổi
Chương 1311 - Rãnh rỗi sinh nông nổi

Chương 1311: Rãnh rỗi sinh nông nổi

Chủ thầu đang bị nhóm công nhân vây quanh ôm đầu bất lực: “Thật sự tôi không có tiền mà. Bên trên không đưa tiền cho tôi thì tôi lấy đâu ra tiền để trả cho mấy người đây?”

“Xin nhường đường chút.” Lâm Phàm từ trên xe bước xuống. Mặc dù hắn chưa từng làm trong ngành này thế nhưng thật sự không thể đứng im nhìn chuyện này xảy ra được.

Những công nhân đó nhìn thấy Lâm Phàm đều không biết người đàn ông này là ai.

Lâm Phàm: “Anh làm gì ở đây?”

Người đang bị bao vây kia nhìn Lâm Phàm nói: “Tôi là chủ thầu của công trường này. Tôi thật sự không có tiền mà, nếu có tiền tôi chắc chắn sẽ đưa, nhưng phía trên thật sự không có đưa tiền cho tôi.”

Tiểu Triệu tiến lên trước: “Lâm đại sư, đây là chủ thầu của chúng tôi. Nhưng tôi biết ông ấy quả thật là không có tiền, bên trên không phát tiền xuống cho ông ấy.”

Lâm Phàm gật đầu: “Chủ thầu đúng không, nói sơ qua về quy trình của công trường anh đi.”

Chủ thầu nhìn Tiểu Triệu, lại nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi là chủ thầu của đội công nhân này, bên trên tôi là công ty lao động. Phía trên lại là công ty Xây dựng, trên công ty xây dựng chính là Chủ đầu tư. Tiền lương của mọi người cũng là phát theo từng cấp phát xuống, nhưng công ty lao động thật sự không có phát tiền cho tôi, tôi cũng không có tiền trả lương cho mọi người.”

“Ông có số điện thoại của người phụ trách bộ lao động đó không?” Lâm Phàm hỏi.

Chủ thầu ngay lập tức gật đầu: “Có, có chứ.”

“Đưa cho tôi.”

Sau đó Lâm Phàm lập tức gọi điện thoại.

Hắn dùng điện thoại của chủ thầu để gọi điện, còn chưa có câu nào thì đối phương đã gào lên.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không có tiền. Lần này không có tiền đưa cho mọi người đâu, ra tết mới phát lương được.”

Lâm Phàm giờ mới lên tiếng: “Xin chào, tôi là Lâm đại sư. Người hâm mộ của tôi là công nhân ở công trường của anh, anh nói anh không có tiền, vậy thì ai có tiền?”

“Lâm đại sư? Lâm đại sư cái gì, đã nói là không có tiền. Anh không nghe hiểu tiếng người hả? Đủ rồi đó. Đừng gọi điện nữa. Nếu sang năm còn muốn có việc để làm thì đừng nói nhảm nhí nữa.”

Cạch.

Sau đó lập tức cúp máy.

Lâm Phàm cười, không ngờ người này lại có thái độ thô lỗ như vậy: “Có số điện thoại của công ty Xây dựng không?”

Chủ thầu lắc đầu nói: “Không có, bên công ty Lao động là người phát lương cho chúng tôi, họ bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm cái đó.”

“Vậy chủ đầu tư của công trường này là công ty nào?” Lâm Phàm hỏi.

“Công ty Bất động sản Đại địa.” Chủ thầu nói.

Lâm Phàm lấy điện thoại, tìm số điện thoại đăng trên trang web của Công ty Bất động sản, sau đó trực tiếp ấn gọi.

“Xin chào, đây là Công ty Trách nhiệm hữu hạn Bất động sản Đại địa. Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Lâm Phàm: “Xin chào. Tôi đang ở công trường của dự án bất động sản mà bên công ty đang đầu tư ở đường Triều Hải. Tôi muốn hỏi một chút, sắp sang năm mới rồi mà sao công ty vẫn chưa phát tiền lương cho công nhân vậy?”

“Xin lỗi, chuyện này tôi cũng không rõ. Tất cả các khoản tiền lương của công ty chúng tôi đều được phát đúng thời hạn, anh nên hỏi công ty Xây dựng. Xin hỏi anh còn có câu hỏi nào nữa không ạ?”

Lâm Phàm: “Có thể để lãnh đạo của anh nghe điện thoại được không?”

“Xin lỗi, lãnh đạo của chúng tôi hiện đang họp. Hơn nữa các cuộc gọi cần phải được hẹn trước.”

Lâm Phàm bức xúc: “Đừng làm việc kiểu trốn tránh trách nhiệm ấy với tôi. Giờ tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của các anh, nếu không anh tự nhận lấy hậu quả đi.”

Đầu dây bên kia liền im lặng.

“Xin đợi một chút.”

Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.

“Ai vậy?”

“Tôi muốn hỏi một chút. Dự án ở đường Triều Hải tại sao vẫn chưa phát lương cho công nhân?”

“Anh là ai? Chuyện này có liên quan gì tới anh?”

Lâm Phàm trả lời: “Tôi là Lâm đại sư ở phố Vân Lý. Tôi hỏi giùm một người hâm mộ của tôi hiện đang là công nhân ở công trường của anh.”

“Lâm đại sư? Oh, tôi biết rồi, Lâm đại sư ở phố Vân Lý đúng không? Chuyện này chúng tôi cũng không biết. Công ty tôi đã phát khoản tiền lương này rồi. Tình hình cụ thể anh phải hỏi công ty Xây dựng ở bên dưới.”

Lâm Phàm hỏi tiếp: “Vậy sao? Vậy làm phiền anh một chút, anh có thể liên hệ công ty Xây dựng bảo họ phát tiền lương được không?”

“Lâm đại sư, hình như chuyện này không liên quan tới anh thì phải?”

Lâm Phàm đáp lại: “Đúng thế, không phải là việc của tôi. Thế nhưng tôi lại là người thích lo việc bao đồng đấy, có được không?”

“Đồ thần kinh!”

Cạch.

Sau đó lập tức cúp máy.

Những công nhân xung quanh cũng chỉ bất lực thở dài nhìn Lâm Phàm. Không còn cách nào nữa rồi.

Văn phòng công ty TNHH Bất động sản Đại Địa.

Người vừa nói chuyện với Lâm Phàm là một vị trưởng phòng. Ông ta thấy Lâm Phàm đúng là lo chuyện bao đồng.

Lâm đại sư bị làm sao vậy không biết.

Hắn ta tự cho rằng mình mặt mũi hắn ta lớn đến mức ai cũng phải nể mặt à, rảnh rỗi sinh nông nổi rồi hả?

Bình Luận (0)
Comment