Chương 1314: Sở lao động bị ép đứng ra hỗ trơ
Nhóm công nhân nhìn thấy tình hình này thì không dám tin vào mắt mình. Thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn, bọn họ thấy hình như chuyện này bắt đầu ầm ĩ lên rồi.
Lâm Phàm bình tĩnh trả lời câu hỏi của các phóng viên: “Thật ra chuyện này cũng không có gì. Một người hâm mộ của tôi đang là công nhân của công trường này, cậu ấy gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn trên weibo muốn nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng thời gian gần đây tôi cũng không đọc tin nhắn nên cũng không có chú ý tới. Nhưng hôm nay sau khi đọc được tin thì tôi đã liên hệ với cậu ấy ngay lập tức. Biết được chuyện các công nhân bị công trường nợ lương nên mới muốn giúp đỡ bọn họ một chút.”
Phóng viên hỏi tiếp: “Xin hỏi có phải là vì đó là người hâm mộ của anh nên anh mới tình nguyện giúp đỡ bọn họ sao?”
Lâm Phàm xua tay: “Đây chỉ là một trong số lí do đó mà thôi, không phải là lí do duy nhất. Thành phố xinh đẹp như này nhờ vào những người công nhân này, chúng ta có thể sống thoải mái trong những ngôi nhà đầy tiện nghi là do có những đôi bàn tay của họ xây dựng nên. Mà giờ đã cận kề Tết rồi, bọn họ lại không được cầm trên tay những đồng tiền xương máu do chính mình làm ra. Chỉ cần là người có một chút lương tâm thì tuyệt đối sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Dần dần càng có nhiều người qua đường cũng tụ tập lại xung quanh họ.
“Nói rất đúng.”
“Không sai, nếu như không có bọn họ thì sẽ chúng ta sẽ không thể được sống trong như căn nhà đẹp như vậy.”
“Còn đối với Công ty TNHH Bất động sản Đại Địa, chúng tôi không quan tâm họ đã nhận thầu bao nhiêu công trình, nhưng dù sao những công nhân này cũng làm việc cho bọn họ. Thế nên tôi đến sở lao động nhờ cậy các lãnh đạo ở đây giúp đỡ chúng tôi.” Lâm Phàm nói tiếp.
Bảo vệ thấy tình hình có vẻ không ổn nên mau chóng liên hệ lên ban lãnh đạo.
Hiện giờ các phóng viên cũng đến đây rồi, lại là thời điểm giáp Tết, có chuyện gì xảy ra thì cả đất nước này sẽ biết hết. Nếu họ xử lý không thỏa đáng có thể gây ra hậu quả rất lớn.
Phóng viên hỏi: “Lâm đại sư nói đúng, chuyện này đúng là không nên.”
Phóng viên bọn họ đã gặp phải không biết bao nhiêu chuyện tương tự rồi. Có lúc chuyện đã bị làm ầm ĩ lên thì các công nhân cũng nhận được tiền lương. Nhưng có những người lại không may mắn như vậy, ngay đến các chủ thầu cũng chạy trốn, họ chỉ đành chấp nhận coi như làm không công một năm trời.
…
Lãnh đạo sở lao động đang thảnh thơi uống trà nghe thấy tin báo thì vẻ mặt khẽ thay đổi: “Cậu nói gì? Lâm đại sư mang theo người tới sao?”
“Đúng vậy, hình như là do công trường không phát lương. Trong số đó lại có một công nhân là người hâm mộ của Lâm đại sư, thế nên anh ấy đã dẫn theo bọn họ đến đây nhờ chúng ta giúp họ lấy lại lương.”
Lãnh đạo ngây người: “Chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ?”
“Không liên quan, nhưng các phóng viên cũng tới đây rồi. Hơn nữa Lâm đại sư dường như cũng là người của công chúng, mỗi hành động của hắn đều nhận được sự chú ý của rất nhiều người.”
Lãnh đạo không nói gì, nhưng ông ta cũng hiểu rõ mọi chuyện rồi. Nếu chuyện này không được xử lý ổn thỏa thì thật sự sẽ rất xui xẻo.
Nhất là giờ các phóng viên đã tới đây, hơn nữa theo lời của bảo vệ thì số lượng phóng viên không hề ít. Nếu như bọn họ không tích cực xử lí chuyện này, có trời mới biết được các phóng viên đó sẽ xuyên tạc thành những gì.
Lãnh đạo không nghĩ ngợi gì lập tức đứng dậy, đích thân ra cổng tiếp đón.
Chuyện này nhất định phải được giải quyết, bất kể thế nào nội trong ngày hôm nay bắt buộc phải xử lí xong.
Cổng ra vào.
Giám đốc Vương vội vã chạy tới, thái độ thay đổi khi nhìn thấy Lâm Phàm, hồ hởi nói: “Chào Lâm đại sư!”
Lâm Phàm cười nói: “Chào Giám đốc. Hi vọng ông sẽ không tức giận, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Không có gì, tôi hiểu mà.” Sau đó nghiêm túc nói: “Lâm đại sư yên tâm. Chuyện này tôi sẽ xử lý thật ổn thỏa. Thành phố Thượng Hải có thể xinh đẹp như này đều là nhờ vào các công nhân bọn họ. Hôm nay lại để xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ giải quyết thật tốt.”
Lâm Phàm: “Làm phiền Giám đốc rồi.”
“Khách khí như vậy làm gì chứ. Châm ngôn của sở lao động chúng tôi là vì dân phục vụ. Nếu chúng tôi biết chuyện này sớm hơn thì sao có thể để Lâm đại sư phải đích thân tới đây chứ.” Giám đốc Vương nói.
Các phóng viên đứng tụm lại một bên lên tiếng hỏi: “Chào Giám đốc, xin hỏi các công nhân sẽ được trả lương chứ?”
Giám đốc Vương nhìn thấy phóng viên thì sao có thể nói sẽ không lấy được tiền chứ, sau đó quả quyết nói: “Nhất định sẽ lấy được lương. Nếu như không đòi được thì Chính phủ sẽ hành động, bảo đảm các công nhân sẽ có thể vui vẻ về quê đón Tết.”
Hoan hô!
Lâm Phàm vỗ tay, nhìn sang nhóm công nhân: “Giám đốc đã lên tiếng, mọi người nghe thấy rồi chứ. Nếu như không đòi được, nhà nước sẽ trả lương cho mọi người, còn không mau cảm ơn giám đốc.”
Các công nhân nghe thấy những lời này thì vô cùng vui mừng nên cũng nói ra những lời hay ý đẹp giống như đối với họ tiền không quan trọng vậy.