Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1315 - Chương 1315 - Không Ai Muốn Chịu Trách Nhiệm

Chương 1315 - Không ai muốn chịu trách nhiệm
Chương 1315 - Không ai muốn chịu trách nhiệm

Chương 1315: Không ai muốn chịu trách nhiệm

Giám đốc Vương tuy cười nhưng có vẻ như nụ cười này có chút gượng gạo. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi thì còn làm thế nào được nữa?

Chuyện lần này không thể vòng vo được. Nếu như còn trì hoãn không giải quyết, e là mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn nữa.

Giám đốc Vương lên tiếng: “Nếu đã đến đây rồi thì mọi người vào trong đi. Trước tiên cần phải làm rõ vấn đề đã mới có thể dùng thuốc bắt bệnh được. Những năm gần đây chúng tôi cũng đã nhận được không ít lá đơn về chuyện nợ lương như này, mọi việc đều được giải quyết rất ổn thỏa. Tôi tin là chuyện lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”

Lâm Phàm: “Ôi, chúng tôi thật sự cũng không còn cách nào nữa rồi, vẫn phải nhờ vào ngài giám đốc đây thôi.”

“Đâu có, đâu có.” Giám đốc Vương khiêm tốn đáp lại. Giờ ông ta đã bị Lâm Phàm tâng lên cao như vậy, đã không còn đường xuống nữa rồi.”

Vốn dĩ các phóng viên cũng không muốn rời đi, bọn họ còn muốn hóng hớt xem tiến triển của sự việc sẽ như nào nữa.

Đoàn người tiến vào phòng họp lớn của sở lao động.

Trên đường đi, trong đầu của giám đốc Vương vẫn mải suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Gần đây có rất nhiều các chủ đầu tư rất coi thường pháp luật, quả thật chuyện này cũng không dễ giải quyết.

Không chỉ có bọn họ mà các chủ đầu tư bên kia cũng vòng vo hơn ai hết, luôn luôn lảng tránh vấn đề.

Hợp đồng cứ hạ xuống theo từng tầng từng cấp một, giấy trắng mực đen đều được viết rõ ràng, người này lại đẩy cho người kia. Khi có chuyện xảy ra cũng không biết tìm ai để giải quyết.

Đau đầu ghê!

Công ty cung cấp lao động.

Người phụ trách khi nãy nói chuyện với chủ thầu ngây người khi nhìn thấy tình hình trên mạng.

Ông ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức này..

Không chỉ đang hot rần rần trên weibo mà còn thu hút sự chú ý của các phóng viên.

Nhưng bọn họ thật sự không có tiền. Sau khi họ nhận được tiền phát xuống từ bên trên, toàn bộ tiền đều được chi trả cho những thiết bị ở công trường. Còn có một chút tiền họ còn phải dắt túi mang về nhà nữa, làm gì còn tiền để mà phát cho các công nhân nữa.

Nhưng khi đọc được bài đăng trên weibo, ông ta cảm thấy tình hình này không ổn rồi.

Trong phòng họp.

Nhân viên đang chuẩn bị trà nước nhưng nhóm công nhân này đông đến mức họ không thể chuẩn bị kịp trong thời gian ngắn được.

Các phóng viên đang đứng đằng sau chụp ảnh.

Giống như đang chuẩn bị mở một cuộc họp vậy.

Lâm Phàm: “Giám đốc Vương, chuyện này sẽ giải quyết thế nào?

“Chuyện này...” Giám đốc Vương im lặng giây lát, nói: “Lâm đại sư, có thể nói cho tôi biết tình hình cụ thể được không? Như vậy tôi mới có thể giúp mọi người giải quyết được.”

“Tiểu Triệu, anh nói với giám đốc đi.” Lâm Phàm cũng chỉ biết được đại khái mọi chuyện, tình hình cụ thể cũng khá mơ hồ.”

Tiểu Triệu vốn cũng lo lắng một chút, đây là lần đầu cậu ta nói chuyện với lãnh đạo cấp cao như vậy. Nhưng sự việc có liên quan tới tiền lương nên anh cũng không sợ nữa.

Sau đó, cậu ta kể lại chi tiết mọi chuyện, không giấu diếm bất cứ thứ gì.

Sau khi nghe xong, giám đốc Vương trầm tư. Chuyện này quả thật khá khó giải quyết.

Phía trên các công nhân là chủ thầu, phía trên của chủ thầu là công ty lao động. Phía trên của lại là công ty xây dựng, cấp cao nhất chính là chủ đầu tư.

Ông ấy cũng không phải lần đầu gặp phải những chuyện như này. Nhưng tiền khó kiếm, tầng tầng lớp lớp quan hệ như vậy quả thật không biết phải tìm ai.

Coi như họ có tìm tới giám đốc của công ty lao động đòi tiền, người ta nói không có tiền, phía trên không phát tiền xuống cho họ thì cũng chả làm được gì.

Nhưng mà đụng tới công ty xây dựng thì lại trở nên phức tạp hơn rồi. Có quá nhiều người phụ trách cứ đẩy tới đẩy lui, không ai muốn chịu trách nhiệm, chả còn cách nào nữa.

Lâm Phàm: “Lãnh đạo, nếu sở lao động gặp phải những chuyện như này thì thường sẽ giải quyết thế nào?”

Giám đốc Vương đáp lại: “Thường chúng tôi sẽ thúc giục họ trả lương cho công nhân. Nếu đối phương vẫn nhây không trả lương thì sẽ đưa ra hội đồng trọng tài lao động. Nhưng nếu hai bên có thể trao đổi và giải quyết trước khi ra trọng tài thì sẽ giải quyết luôn. Dù sao nếu đưa ra hội đồng trọng tài thì cũng sẽ mất ít nhất là hai tháng. Giờ đã giáp Tết rồi nên tôi nghĩ mọi người nên trao đổi giải quyết riêng với nhau là tốt nhất.”

Lâm Phàm cũng thấy chuyện này rất phức tạp, có những chuyện thật sự không biết nói gì mới phải.

Nhưng giám đốc Vương nói cũng đúng, giờ ai nợ tiền thì người đó chính là ông giời!

Nếu muốn lấy lại tiền thì chỉ có thể từ tốn để lấy tiền, thậm chí phải quỳ xuống để xin tiền nữa thôi.

Tinh tinh!

Lúc này, điện thoại của Lâm Phàm kêu lên.

Lâm Phàm ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nghe điện thoại.

“Alo, ai đó?”

Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia có chút tức giận xen chút bất lực: “Lâm đại sư, anh có nhất thiết phải làm như vậy không?”

“Anh là ai?” Lâm Phàm hỏi, tên này bị điên hả. Còn không biết là ai đã mắng hắn như vậy, chả có chút lịch sự nào.

“Tôi là Giám đốc bộ phận kinh doanh của Bất động sản Đại Địa, anh có nhất thiết phải làm ầm chuyện này trên mạng như vậy không? Anh có biết chuyện này gây cho công ty chúng tôi hậu quả lớn thế nào không, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ bàn bạc mà. Huống hồ chúng tôi không có bất cứ liên quan nào tới chuyện trả tiền lương. Chúng tôi đã đưa tiền xuống dưới rồi, nếu anh muốn lấy tiền thì nên tìm công ty xây dựng và công ty lao động mới đúng.” Giám đốc Ngô giờ tức đến mức chỉ muốn đánh người.

Bình Luận (0)
Comment