Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1316 - Chương 1316 - Tôi Là Người Không Biết Nói Đạo Lý

Chương 1316 - Tôi là người không biết nói đạo lý
Chương 1316 - Tôi là người không biết nói đạo lý

Chương 1316: Tôi là người không biết nói đạo lý

Chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn đến số lượng tiêu thụ bất động sản của họ. Theo phản ánh, ở các cơ sở kinh doanh của họ giờ đang có không ít khách hàng ồn ào muốn trả lại nhà.

Sau đó họ mới nhận ra có người đã đăng bài mắng chửi họ trên weibo, hơn nữa người đăng bài lại là một người rất có tiếng nói trên weibo nữa.

Cmn có chuyện gì xảy ra vậy?

Lâm Phàm cười: “Không phải tôi đã đến tìm ông rồi à? Nhưng ông có nói chuyện tử tế với tôi không? Cũng đừng có nói công ty lao động gì đó, bọn họ cũng nói là không có tiền để trả lương đây này.”

Giám đốc Ngô: “Họ không có tiền thì có liên quan gì tới công ty tôi? Mọi người lấy tiền thì đi đòi họ ấy, không phải tìm bọn tôi. Anh có thể nói có lý hơn chút được không?”

Lâm Phàm: “Thật ngại quá. Tôi là người không biết nói đạo lý đấy, tôi chỉ cần biết ai là người chịu trách nhiệm cuối cùng thôi. Công trình này là của công ty các ông đầu tư, thế nên các ông chính là người phụ trách. Công nhân không được phát lương, không hỏi các ông thì hỏi bây giờ? Còn các ông làm việc với bên công ty xây dựng thế nào là chuyện của các anh. Ông thấy có đúng không?”

Giám đốc Ngô: “Không phải như vậy. Chúng tôi đã ký hợp đồng với các nhà thầu phụ bên dưới, chuyện này không có liên quan tới chúng tôi. Anh không hiểu à?”

“Xin lỗi, quả thật tôi không hiểu lắm. Giờ tôi chỉ cần cầm được tiền thôi, còn chuyện các ông thỏa thuận thế nào thì là chuyện của các ông.” Lâm Phàm nói.

“Anh nên đi tìm công ty lao động. Hiểu không hả?” Giám đốc Ngô tức giận gào lên, cảm giác người này nói mãi mà vẫn không chịu hiểu.

Lâm Phàm vốn đang rất bình tĩnh nhưng lúc này giọng điệu cũng không còn thân thiện như trước nữa.

“Thôi thôi, đừng vòng vo với tôi, cũng đừng xàm xí nữa. Tôi chỉ cần biết các ông có định trả lương cho người ta hay không hả?”

“Không có tiền.” Giám đốc Ngô tức giận nói.

“Được, ông nhớ lời ông nói đấy nhé. Giờ chuyện gì tôi cũng cũng không làm, mắc công dây dưa với các ông.” Lâm Phàm nói.”

Cạch.

Sau đó lập tức cúp máy.

Giám đốc Ngô tức không nói nên lời, ngay lập tức gọi điện cho công ty Xây dựng.

“Tổng giám đốc Lưu, các anh làm sao vậy? Công ty Lao động mà các anh tìm đang làm trò quái gì thế? Không phải chúng tôi đã thanh toán hết tiền rồi sao? Sao lương của công nhân mà cũng không trả cho người ta là sao?” Giám đốc Ngô điên người.

Giám đốc Lưu ở đầu dây bên kia hoang mang: “Ôi trời, Giám đốc Ngô, ý anh là sao vậy, sao công ty xây dựng lại không trả lương được chứ. Số tiền các anh thanh toán căn bản không hề khớp với số tiền chúng ta đã kí kết trong hợp đồng. Số tiền ban đầu là 20 triệu, nhưng các anh mới chỉ đưa có 15 triệu thôi. Anh nói xem chỗ tiền đó sao đủ để chi tiêu được chứ?”

Giám đốc Ngô: “Những chuyện đó tôi không cần biết. Chắc các anh cũng biết sự việc đang rầm rộ trên weibo gây hậu quả lớn thế nào với công ty chúng tôi. Giờ anh mau chóng liên lạc với công ty lao động cho tôi đi. Tôi không muốn chuyện này ầm ĩ hơn nữa, hiểu chưa? Nếu như để Tổng giám đốc biết được thì sau các anh đừng mơ nhận thầu hạng mục này nữa.”

“Vậy nhé, cúp máy đây.”

Giám đốc Lưu nhăn nhó, nói cái quái gì vậy. Nhưng vẫn gọi điện thoại cho bên công ty lao động.

Điện thoại vừa được kết nối, ông ta đã gào ầm lên: “Các người làm sao đấy, không phải tôi đã thanh toán tiền rồi à? Sao còn không trả lương cho công nhân? Các anh có biết chuyện này đã ầm ĩ lên rồi không, cmn ngay đến sở lao động cũng biết chuyện rồi. Nếu công ty các anh không làm được thì cứ nói, để tôi còn biết đường đổi người khác. Có hiểu không?”

“Giám đốc Lưu, anh nghe tôi nói đã. Thật ra chuyện này cũng rất khó cho chúng tôi, rõ ràng chúng ta đã thỏa thuận là 15 triệu, nhưng các anh chỉ thanh toán có 8 triệu. Anh nói xem từng đó tiền còn chi cho vật liệu, thiết bị, phát lương cho các nhân viên nữa thì lấy đâu tiền để trả lương cho công nhân đây. Chúng tôi cũng khó xử lắm chứ.”

Chuyện này cũng chỉ là bất đắc dĩ, từng cấp từng cấp lại ăn chặn một ít tiền. Đến cuối thì cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa.

“Tôi không cần biết, hôm nay các anh bắt buộc phải trả đầy đủ lương cho công nhân đi.” Giám đốc Lưu nói.

Người phụ trách Công ty lao động: “Giám đốc Lưu, chúng tôi thật sự không có tiền, anh nói xem giờ chúng tôi lấy đâu ra tiền mà trả chứ. Trừ khi các anh bù đủ số tiền còn lại, chúng tôi sẽ lập tức trả lương cho bọn họ.”

Giám đốc Lưu nghe vậy thì lập tức nổi giận. Đưa hết cho các anh thì chúng tôi được cái gì nữa?

“Anh có ý gì?” Giám đốc Lưu không hài lòng nói.

Người phụ trách trả lời: “Không có ý gì cả. Anh cũng hiểu chỗ khó của chúng tôi mà. Chỗ tiền đó cơ bản đã không đủ rồi, lại càng không có thừa. Chẳng lẽ tôi còn phải ứng thêm tiền của mình vào sao?”

Giám đốc Lưu: “Ứng thêm thì sao? Làm công trình không phải là cần phải ứng trước tiền sao, anh cứ phát lương cho bọn họ sau đó bù vào, không đúng à?”

“Thế thì nói làm gì nữa. Tôi không làm công trình này nữa. Tôi sẽ chỉ nhận tiền theo tiến độ tôi đã hoàn thành. Các anh có thể tìm người khác tốt hơn.”

Giám đốc Lưu đành xuống nước: “Thôi thôi được rồi. Năm nào cũng thế cứ cuối năm là bao nhiêu chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment