Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1317 - Chương 1317 - Sở Lao Động Ra Tay

Chương 1317 - Sở lao động ra tay
Chương 1317 - Sở lao động ra tay

Chương 1317: Sở lao động ra tay

Phòng họp.

"Ông cũng thấy rồi đấy, cái này chẳng có cách nào khác, chỉ có thể nhờ giám đốc giúp đỡ." Lâm Phàm nhìn về phía giám đốc Vương, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nếu chuyện này để người bình thường giải quyết thì cho dù gãy chân cũng không có tác dụng gì.

Trừ khi thực sự đi đến chỗ trọng tài lao động.

Nhưng có ai chịu mất thời gian đó chứ?

Giám đốc Vương rất lo lắng. Chuyện này cực kỳ phiền toái, cho dù là ông ta thì cũng không nhất định có tác dụng. Nhưng bây giờ các các phóng viên đều đang chờ đợi, nếu ông ta không làm thì sẽ thật sự có thể xảy ra chuyện.

"Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút." Giám đốc Vương nói, sau đó tìm đến số điện thoại rồi gọi tới.

Điện thoại được kết nối.

"Alo, quản lý Ngô đúng không? Tôi là Giám đốc Vương Sơn ở Sở Lao Động." Ngữ khí vừa đủ để người ta nghe xong đã biết đây là một lãnh đạo lớn.

Quả nhiên, quản lý Ngô ở đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó lời nói có vẻ lấy lòng: "Xin chào giám đốc Vương.”

“Công trường bên Hải Lộ các anh xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không trả lương cho công nhân? Anh phải biết rằng chúng tôi rất coi trọng vấn đề tiền lương của người lao động nhập cư, bên trên cũng đã ban hành các văn kiện xuống rồi.” Vương Sơn nói.

Quản lý Ngô cũng không biết nên nói như thế nào: "Giám đốc, anh không biết đấy thôi, chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác. Chúng tôi cũng chỉ là ký hợp đồng với người ta, thuê công nhân bên ngoài, tiền cũng trả đúng hạn. Tiền lương không trả, chúng tôi cũng không quản được, chỉ có thể tìm công ty lao động. Cho nên hy vọng giám đốc có thể hiểu cho.”

Quản lý Ngô dám khiêu chiến với Lâm Phàm nhưng không dám khiêu chiến với Vương Sơn. Dù sao đây cũng là lãnh đạo, hơn nữa còn là ở sở lao động.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là lịch sự tạm thời mà thôi. Nếu như quan hệ đến lợi ích thì có lẽ ông ta sẽ thật sự không cho đối phương sắc mặt tốt.

Vương Sơn: "Vậy ý của anh chính là các anh không quản được à?”

Giám đốc Ngô kêu oan: "Chúng tôi muốn quản nhưng không có chức năng này. Chúng tôi đã ký hợp đồng với công ty xây dựng, giao tất cả mọi thứ cho đối phương rồi cho nên về phương diện tiền lương, chúng tôi không có biện pháp.”

“Vậy được rồi, vậy thì đến chỗ trọng tài lao động đi." Vương Sơn cũng không muốn nói thêm gì nữa. Ông ta là lãnh đạo, sao có thể không biết vấn đề ở trong này.

Chỉ là đi đến chỗ trọng tài lao động thì cần thời gian. Về phần tiền lương, vẫn nên nghĩ thêm biện pháp khác đã.

Quản lý Ngô vừa nghe thấy lời này đã thời ngây người: "Giám đốc Vương, xin chờ đã, đừng như vậy chứ?”

Vương Sơn: "Tôi hỏi anh, mảnh đất kia có phải do các anh khai thác hay không?"

“Vâng, là do công ty chúng tôi phát triển." Quản lý Ngô thừa nhận.

"Vậy thì được, là các anh khai thác là được. Bây giờ, công nhân đã đến chỗ chúng tôi. Đây thuộc loại sự kiện nợ lương vô cùng lớn. Cơ quan nhà nước chúng tôi rất coi trọng việc này. Chúng tôi có sự nghi ngờ nhất định đối với thực lực phát triển bất động sản trên đất các anh. Bởi vậy chúng tôi sẽ nghiêm túc kiểm tra lại, xác định lại xem công ty các anh có thể có ảnh hưởng tốt đến sự khai phá và phát triển bất động sản ở Thượng Hải hay không." Giọng điệu Vương Sơn nghiêm túc hẳn lên.

Chuyện này vốn không nghiêm trọng nhưng mà có Lâm đại sư tham gia mà phóng viên cũng đã gia nhập.

Cái này mà đưa tin thì thật sự vô cùng ghê gớm.

Nếu ông ta không hành động, sẽ không biết sẽ bị nói như thế nào nữa.

Có thể là, không làm được việc, năng lực không đủ.

Nếu thật sự là như vậy thì sẽ có khả năng bị người ta đuổi khỏi vị trí này.

Hơn nữa đối với tình huống khảo sát bên bất động sản Đại Địa, Sở lao động bọn họ không có quyền nhưng các bộ phận khác cũng không cách nào yên ổn.

Quản lý Ngô lại không có ngu, nghe được tình huống này cũng nóng nảy.

"Giám đốc Vương, cái này...."

Lời còn chưa dứt.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh máy bận.

Vương Sơn thở dài: "Các bạn công nhân, chuyện này Sở lao động chúng tôi nhất định sẽ theo dõi đến cùng. Chúng tôi sẽ sắp xếp người đến công ty lao động, công ty xây dựng và chủ đầu tư bên kia để mời người tới đây nói chuyện."

Ông ta đã chuẩn bị mời người đến uống trà.

Đây ít nhất là một lời giải thích.

Đối với công nhân, họ đã hài lòng.

Không phải họ chưa từng tới Sở Lao động nhưng đến chỉ là điền vào một mẫu đơn, sau đó lại bị quay lòng vòng, đưa về chỗ cũ. Bây giờ không chỉ gặp được lãnh đạo mà còn có phóng viên ở đây.

Tất cả những chuyện này trong mắt bọn họ, đều phải cảm ơn Lâm đại sư. Nếu như không phải có Lâm đại sư, căn bản họ sẽ không gặp tình huống như bây giờ.

Lâm Phàm không ngờ sự tình lại phức tạp và khó làm như vậy.

Tiểu Triệu nói: "Lâm đại sư, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Lâm Phàm xua tay: "Cảm ơn cái gì, sự việc còn chưa được giải quyết. Đợi khi giải quyết xong thì cảm ơn cũng không muộn.”

Tiểu Triệu cười, không nói thêm gì. Cậu ta thật sự rất vui vẻ, về sau nhất định phải trở thành fan não tàn của Lâm đại sư.

"Giám đốc Vương, lần này cảm ơn ông." Lâm Phàm nói.

Vương Sơn: "Lâm đại sư, tôi nhất định sẽ thúc giục chuyện này. Trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ trả lời cho cậu được không?"

“Được."

Bình Luận (0)
Comment