Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1318 - Chương 1318 - Chính Chủ Không Hề Hay Biết

Chương 1318 - Chính chủ không hề hay biết
Chương 1318 - Chính chủ không hề hay biết

Chương 1318: Chính chủ không hề hay biết

Rời khỏi sở lao động.

Nhưng việc này cũng không thể cứ vậy quên đi, nhất định phải theo dõi đến cùng.

Trên xe.

Lâm Phàm thật sự khó chịu: "Mẹ nó, càng nghĩ càng tức giận.”

Triệu Chung Dương bất đắc dĩ nói: "Cái này thì biết làm sao được, cái gì cũng cần quy trình.”

Lâm Phàm không nói hai lời, bắt đầu nổi giận trên Weibo.

"Bất động sản Đại Địa không có tiền xây nhà, tiền lương của công nhân cũng không trả, đẩy tới đẩy lui. Vừa nhìn đã thấy không phải là doanh nghiệp đáng tin cậy, người mua nhà phải chú ý."

Mắng chửi tương đối thẳng thắn.

Nếu như là người khác thì sẽ thật sự không dám chửi như vậy, sợ sẽ ăn đơn kiện.

Nhưng Lâm Phàm thì không sợ, muốn đến thì đến, không phục thì hắn làm.

Trên weibo.

"Mẹ kiếp, hình như hôm nay Lâm đại sư rất tức giận."

"Đúng vậy, đúng là chưa từng thấy Lâm đại sư tức giận như vậy."

"Bất động sản Đại Địa này là thứ gì? Sao lại làm cho Lâm đại sư khó chịu như thế?"

“Nợ lương đều đáng chết."

.....

Buổi tối.

Tại một bữa tiệc cao cấp.

Chu Quốc Sinh là tổng giám đốc bất động sản Đại Địa. Lúc này ông ta đang ăn cơm với mấy tổng giám đốc khác, tán gẫu một ít chuyện trong ngành.

Một tổng giám đốc trong đó cười nói: "Tổng giám đốc Chu, hôm nay công ty của anh nổi tiếng rồi.”

Chu Quốc Sinh cười: "Nổi tiếng gì chứ? Tại sao tôi lại không biết?”

“Tổng giám đốc Chu, anh thật sự không biết à?”

Chu Quốc Sinh: "Thật sự tôi không biết. Anh nói đi, là chuyện gì?"

“Anh xem weibo của Lâm đại sư đi, đã xảy ra chuyện rồi. Tổng giám đốc Chu cậu vẫn còn có thể ngồi yên được thật rất đáng bội phục đó nha."

Chu Quốc Sinh có chút khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, xem Weibo một chút.

Bình thường ông ta cũng có xem Weibo nên đương nhiên cũng biết đến Lâm đại sư nhưng khi nhìn thấy Weibo, vẻ mặt tươi cười kia của ông ta thay đổi trong nháy mắt.

Nợ lương?

Làm sao có thể.

Nhưng tại chỗ có không ít tổng giám đốc, Chu Quốc Sinh cũng không dám biểu hiện quá kích động. Sau đó ông ta buông di động xuống, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

"Không có việc gì, đều là chuyện nhỏ. Không biết Lâm đại sư này muốn làm gì nữa. Chúng ta ăn cơm uống rượu đi, cứ để cho người bên dưới đi giải quyết là được rồi."

Một tổng giám đốc cười nói: "Anh Chu, việc này anh mặc kệ à? Lâm đại sư này cũng không phải là người lương thiện gì. Hắn chửi anh trên weibo sẽ có ảnh hưởng không tốt."

“Ôi chao, để ý những việc này làm gì? Chúng ta làm bất động sản, nhà ở đó, mua hay không mua hay thì vẫn ở đó. Còn có thể ảnh hưởng đến việc người khác mua nhà hay không à? Ngày mai sự tình sẽ giải quyết." Chu Quốc Sinh rất bình tĩnh.

Tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng ông ta cũng không coi đây là chuyện gì đáng kể.

Ngày hôm sau.

Phố Vân Lý.

Ngô U Lan: "Anh Lâm, chuyện tiền lương của người lao động nhập cư còn chưa kết thúc sao?”

"Vẫn chưa nhưng chắc là sẽ nhanh thôi. Sở Lao động đã ra mặt thì việc này sẽ được giải quyết nhanh chóng." Lâm Phàm nhớ tới chuyện ngày hôm qua lại có chút bất đắc dĩ. Chuyện này ấy mà, không phải bạn cứ lợi hại là có thể giải quyết. Những người đó đều là lão làng, họ luôn có biện pháp từ từ kéo dài thời gian với bạn.

Hơn nữa người này đưa đẩy còn khôn khéo hơn người kia.

Ngày hôm qua nhân viên Sở lao động mở cửa mời người phụ trách của công ty xây dựng và công ty lao động tới đây nói chuyện. Nhưng e là cũng không nói ra được cái gì, họ cơ bản đều trốn tránh lẫn nhau, nói hết vẫn không có tiền.

Tôi nói là không có tiền, bạn có thể làm gì được chứ?

Huống hồ còn có một chuyện tương đối rườm rà, đó là có vài lao động nhập cư không ký hợp đồng lao động. Người ta nói không có hợp đồng thì sẽ không nhận nợ, bạn có thể làm gì được đây?

Trong này liên quan đến tận mấy triệu tiền lương. Muốn người ta móc ra không phải là một chuyện đơn giản.

......

Công ty xây dựng.

Giám đốc Lưu đang rất buồn bực. Ngày hôm qua được mời đến sở lao động, toàn nói đến những thứ linh tinh gì đấy, đã thế còn dám uy hiếp ông ta nữa.

Nhưng ông ta không có tiền.

Tiền công trình đã nói xong là hai mươi triệu tệ, nhưng mà con mẹ nó lại đưa cho mình có mười lăm triệu. Chỗ này dùng một chút, chỗ kia dùng một chút thì lấy đâu ra còn có tiền. Nếu mà bổ sung thêm năm triệu thì làm gì có chuyện không có tiền phát lương cho công nhân.

Trách ai? Chắc chắn là trách nhà đầu tư, chứ không thể đổ lỗi cho ông ta được.

Công ty dịch vụ lao động.

Không ngờ giám đốc Lưu của công ty xây dựng lại tham như vậy, giữ lại bảy triệu, thật mẹ nó quá tàn nhẫn mà.

Tiền công trình đưa xuống qua từng cấp, chuyện khấu trừ là rất bình thường. Nhưng lại có chuyện ép uổng tàn nhẫn như vậy sao? Căn bản là không cho người ta cơ hội sống.

Chỉ có chút tiền rắm thối này thì làm được cái gì?

Ngay cả một sợi lông cũng không đủ.

Bởi vậy giữa ba người cứ đẩy tới đẩy lui. Không ai đồng ý trả tiền cho những người lao động nhập cư này.

Đặc biệt là công ty dịch vụ lao động, họ tuyên bố những người lao động nhập cư này không ký hợp đồng lao động nên không tính là công nhân của bọn họ. Nếu có ký hợp đồng thì mang hợp đồng đến, chắc chắn sẽ được trả lương.

Nhưng thật không may, hầu hết những người lao động nhập cư ở đây đều không ký hợp đồng.

Bình Luận (0)
Comment