Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1343 - Chương 1343 - Không Chịu Theo Bài

Chương 1343 - Không chịu theo bài
Chương 1343 - Không chịu theo bài

Chương 1343: Không chịu theo bài

Kênh phát sóng trực tiếp của Nhật Bản.

Khán giả Nhật Bản sôi sục.

"Ha ha, Kazumei Shinpei thật sự là quá lợi hại, lời này nói quá bá đạo!"

"Thắng lợi tuyệt đối, đội tuyển Trung Hoa gì đấy cũng chỉ là bàn đạp của chúng ta mà thôi.”

"Tiếp tục xem đi, Kazumei Shinpei làm chúng ta quá hãnh diện rồi.”

"Mấy người mau nhìn những khách mời kia đi, vẻ mặt rất khó coi. Lúc này nhất định đang cảm thấy rất khó chịu đấy!”

"Bọn họ không thoải mái, chúng ta mới sảng khoái đấy!"

......

Người dẫn chương trình lúng túng nở nụ cười. Tuy rằng lời này làm cho người ta có chút khó chịu, nhưng hiện tại anh ta chính là người dẫn chương trình nên nhất định phải giữ bình tĩnh.

"Xin hỏi đối với giải vô địch châu Á lần này, cậu cho rằng ai là đối thủ đáng gờm nhất?”

Kazumei Shinpei im lặng một lát, sau đó tự đại nói: "Tôi cảm thấy mình chưa gặp được đối thủ đáng gờm nào đó. Mà theo tôi thấy, đối thủ lớn nhất chính là bản thân mình. Tôi có thể đánh bại chính mình cho nên tôi mới có thể đứng ở vị trí vô địch này.“

Nhật Bản.

"Nói rất hay, đối với Kazumei Shinpei mà nói, đối thủ lớn nhất chính là chính bản thân anh ta."

"Tỷ số 3-1, dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép đối thủ thì còn ai có thể là đối thủ cơ chứ?"

Lúc này trong lòng người dẫn chương trình rất muốn mắng người, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Trong trận chung kết, anh và Hứa Tùng đối đầu với nhau. Anh có cảm thấy áp lực gì từ anh ấy không?”

Kazumei Shinpei tự tin cười: “Áp lực sao? Không! Không có bất kỳ áp lực gì cả. Nếu có áp lực thì tôi sẽ không đánh bại anh ta với tỷ số 3-1 đâu.“

Internet.

"Mẹ kiếp! Tên này cũng quá kiêu ngạo đi. Không phải chỉ là thắng một lần thôi sao, có cần phải như vậy không?"

"Mẹ nó! Bây giờ tôi cũng rất muốn giết người rồi đó.”

"Ai cũng đừng ngăn cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy tên này cách làm người."

Lâm Phàm nhíu mày, người này có chút kiêu ngạo quá rồi đó.

Người dẫn chương trình cũng không ngờ tuyển thủ này lại kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không để bất cứ ai vào mắt, sau đó thì vội vàng chuyển chủ đề.

"Xin hỏi điều gì đã thúc đẩy anh đi trên con đường bóng bàn này?"

Kazumei Shinpei cười nói: "Lúc còn học trung học, tôi vẫn luôn nghe nói môn bóng bàn luôn bị đội tuyển Trung Hoa chiếm giữ, và họ được coi là truyền thuyết bất bại. Mà tôi lại là người thích phá vỡ truyền thuyết nhất, vì vậy tôi đã bắt đầu luyện tập bóng bàn. Cho đến lần này tham gia giải vô địch châu Á thì tôi mới nhận ra, chuyện này đã bị mọi người thần thoại quá lên, cũng không phải không thể phá bỏ.“

"Mẹ kiếp."

Tuy rằng một số khán giả dưới đài là thủy quân được mời tới, nhưng giờ phút này nghe được lời kiêu ngạo như vậy thì cũng không thể nhịn được. Tuy rằng bọn họ đã nhận tiền để tới đây làm thủy quân nhưng dù sao bọn họ cũng là người Trung Hoa, giờ phút này lại thấy một tên Nhật Bản kiêu ngạo như vậy nói nhăn nói cụi, bọn họ cảm thấy nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn như vậy thì nhất định sẽ bị bệnh mất.

Nhưng ngay sau đó đã bị nhân viên ra tay trấn áp.

"Lâm lão sư, người này quá kiêu ngạo rồi!" Các vị khách mời sắp không chịu nổi rồi. Lúc này trong lòng bọn họ như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.

Lâm Phàm gật gật đầu: “Đúng vậy! Quả thật rất kiêu ngạo.“

Kênh phát sóng trực tiếp của Nhật Bản.

"Ha ha, cười chết tôi rồi! Lần này xem ai còn dám xem thường chúng ta nữa?"

"Truyền thuyết bất bại cái gì chứ? Ở trước mặt của Kazumei Shinpei thì cũng chỉ là trò cười mà thôi."

Đối với Kazumei Shinpei mà nói, anh ta đương nhiên biết hiện tại mình đang nói cái gì.

Nhưng anh ta cảm thấy chẳng làm sao cả, dù sao anh là người Nhật nên chỉ cần làm cho fan Nhật Bản vui vẻ là được rồi. Còn những người Trung Hoa này thì không cần để ý tới.

Cho dù có ghét anh ta thì có thể làm gì chứ?

Anh ta cũng không phải người phải dựa vào bọn họ để sống qua ngày.

Hậu trường.

Giám đốc Lưu hơi tức giận: “Chuyện này là như thế nào? Lúc trước không phải đã nói xong rồi sao? Sao bây giờ anh ta lại có thể nói vậy chứ?”

Các nhân viên công tác ở một bên đều có chút lúng túng, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lúc trước bọn họ đã bàn bạc xong rồi, nhưng không nghĩ tới đối phương lại không làm theo bình thường.

Các vận động viên trong đội tuyển quốc gia đang cùng nhau tập trung xem chương trình, lúc này vẻ mặt cũng trở nên rất xấu xí.

Nhất là Hứa Tùng, anh ta lại càng cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

Huấn luyện viên vỗ vỗ bả vai Hứa Tùng: “Không cần áp lực. Chúng ta chỉ là không ngờ vết thương cũ của cậu lại tái phát mà thôi. Lần sau lấy lại danh dự là được rồi. Hiện tại cứ để anh ta kiêu ngạo một thời gian đi.”

Hứa Tùng gật gật đầu, nhưng nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, trong lòng rất tự trách.

Hơn nữa mỗi một câu nói trong chương trình này đều gây nên áp lực rất lớn cho anh ta.

Bình Luận (0)
Comment