Chương 1353: Đánh nhau ở trong mơ
Ngay từ đầu, cái tên này cứ hay ra vẻ vênh váo, ông ta là giám đốc đài truyền hình nhìn xem mà cảm thấy tức giận đến sắp ngất, đây không phải là muốn đài truyền hình bọn họ gặp phiền phức hay sao. Thế nhưng bây giờ thì hay rồi.
Bốc phét còn chưa làm xong thì giữa đường nhảy ra một tên Trình Giả Kim, tiếp đó bị tán cho cho trời đất quay cuồng không còn biết phương hướng.
“Không, không, không lên nữa, tôi không lên sân khấu nữa, tôi muốn trở về Nhật Bản.” Kazumei Shinpei lắc đầu, anh ta muốn rời khỏi cái nơi khiến anh ta cảm thấy kinh khủng này.
Trong lòng anh ta đã có ám ảnh, nhất là ở phương diện mà anh ta am hiểu nhất, vậy mà lại bị người ta đánh cho thành như vậy.
Giám đốc Lưu nghe thấy lời dịch thì cảm thấy rất bất lực, không lên sân khấu thì sao được chứ, chương trình này không thể đứt gánh giữa đường được.
“Anh Kazumei Shinpei cứ yên tâm, chúng ta sẽ không đánh bóng nữa, chúng ta chỉ giao lưu trò chuyện thôi.”
Bây giờ giám đốc Lưu chỉ muốn Kazumei Shinpei trở lại sân khấu, cho dù ông nói thế nào thì người này cũng không chịu lên, quả thật nếu không lên sẽ khiến chương trình có chút khó xử.
Huống hồ đài truyền hình Thượng Hải này của chúng ta cũng chú ý đến sự hài hòa và hữu nghị, làm sao có thể bắt nạt bạn bè quốc tế được chứ.
Nếu như nói ra, còn không bị người ta cười rụng răng hay sao, có lẽ họ sẽ nói đài truyền hình Thượng Hải bọn họ bắt nạt người ta ấy chứ.
Trước sân khấu.
Lâm Phàm đứng trên sân khấu, khán giả dưới sân vỗ tay ầm ầm, các vị khách quý trên hàng ghế vip cũng vui vẻ reo hò hoan hô, cảnh vừa rồi thực sự là quá đặc sắc.
Đặc sắc khiến bọn họ đều rất vui vẻ.
Lâm Phàm giơ tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mọi người yên lặng một chút, chuyện này thực sự là hiểu lầm, tôi cũng không nghĩ đến tình huống này. Nếu như biết kỹ thuật của anh ta kém như vậy thì tôi cũng đã không đánh như thế. Thật ra tôi nói thật, tôi thực sự đã từng chơi với Hứa Tùng, chúng tôi đánh rất kịch liệt còn bất phân thắng bại. Tôi thấy anh bạn quốc tế này có thể thắng được Hứa Tùng thì thực lực chắc chắn không phải bình thường, nhưng ai có thể ngờ… haizzz.”
Mọi người dưới khán đài thổn thức, cảm giác Lâm đại sư lại đang chém gió.
Đội tuyển quốc gia.
Hứa Tùng vẻ mặt xấu hổ: “Các anh đừng nhìn tôi, thực sự là tôi không quen Lâm đại sư, tôi đã đánh bóng với anh ta bao giờ đâu.”
Huấn luyện viên cười nói: “Được rồi, được rồi, Lâm đại sư làm vậy là đang giúp cậu tìm lại mặt mũi, cậu thua Kazumei Shinpei khiến rất nhiều cư dân mạng thất vọng. Bây giờ Lâm đại sư nói như vậy, đương nhiên là không muốn cậu bị dư luận dèm pha.”
“Có điều, không ngờ là Lâm đại sư lại có kỹ thuật mạnh như vậy. Theo tôi thấy, chỉ sợ là không có ai có thể làm đối thủ của anh ta.”
Một thành viên trong đội nói: “Đúng vậy, mặc dù không có mặt ở hiện trường, nhưng chỉ nhìn vào những gì trên tivi. Tôi cảm thấy pha phát bóng của anh ta mới đầu tưởng là vô cùng bình thường. Thế nhưng lại biến hóa vô cùng lớn, hơn nữa càng quan trọng hơn chính là tốc độ phản ứng của Lâm đại sư rất nhanh, cả quá trình dường như không nhúc nhích một bước, vẫn luôn giữ một nhịp độ nhất định. Kazumei Shinpei căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng lại.”
“Ôi trời, nếu như Lâm đại sư đến tham gia đội tuyển quốc gia, vậy thì làm gì có chuyện thế này? Đánh đơn nam thì chức quán quân không phải là dễ dàng bỏ túi hay sao.”
“Tôi thấy hay là đừng đến, nếu như Lâm đại sư mà đến thì tôi thấy môn bóng bàn của chúng ta sẽ thực sự bị loại ra khỏi các môn thi đấu ở thế vận hội Olympic.”
...
Hiện trường.
Kazumei Shinpei vẫn chưa lên sân khấu.
Người dẫn chương trình cũng không thể để cho hiện trường tẻ nhạt, sau đó cười nói: “Lâm đại sư, anh luyện bóng bàn từ khi nào vậy, kỹ thuật chơi bóng rất lợi hại đó nha.”
“Lợi hại?” Lâm Phàm ngơ ngác: “Kỹ thuật này của tôi lợi hại sao?”
Người dẫn chương trình ngây người, người một nhà chớ làm tổn thương nhau nha.
“Lâm lão sư, kỹ thuật này của anh tôi không dám nói nhiều, ít nhất tôi chưa từng thấy người nào lợi hại hơn anh. Nếu như anh tham gia thi đấu thì chức quán quân chắc chắn thuộc về anh.”
Người xem livestream cũng phản ứng lại, đúng là như thế.
Với kỹ thuật này của Lâm đại sư, còn không càn quét toàn bộ hay sao, ai đến thì đánh bại người đó.
Lâm Phàm cười: “Như vậy sao, thế thì tốt nhất bỏ qua đi. Anh nghĩ xem, nếu mà tôi tham gia thi đấu thì chức quán quân còn gì hồi hợp và gây cấn nữa, còn ai mà xem nữa chứ?”
“Thi đấu tranh tài chính là có thắng có thua vậy mới được, anh nói cái này không hồi hộp hay căng thẳng thì còn có ý nghĩa gì nữa đây.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Lâm đại sư nói rất có đạo lý. Đúng rồi, vừa rồi Lâm đại sư nói là đã từng đánh bóng với Hứa Tùng, hai người rất thân với nhau hay sao?”
Lâm Phàm: “Đây không phải là rất thân, đánh bóng thôi mà, cũng không tính là đánh bóng. Có đôi khi ở trong mơ, mơ giữa ban ngày đánh với nhau vài ván.”