Chương 1352: Bỏ cuộc
Người dẫn chương trình: “Lâm đại sư, anh ta nói anh ta không muốn nghe anh gọi anh ta là quán quân.”
Lâm Phàm ồ một tiếng: “Bạn bè quốc tế, nào, phát bóng đi.”
Kazumei Shinpei tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, ném bóng lên cẩn thận phát bóng.
Thế nhưng, một cảnh khiến tất cả mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Kazumei Shinpei vậy mà lại không đánh trúng vào bóng.
Vợt bóng không chạm vào bóng, điều này đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói thực sự là chuyện không nên xảy ra.
“Ôi trời, như vậy là không được rồi, hay là để tôi phát bóng đi.” Lâm Phàm cảm thấy không được, cho dù mình đã cố ý nhường bóng nhưng đối phương phát bóng cũng không phát được, vậy mình còn có thể làm thế nào nhường được.
Trên sóng trực tiếp.
“Ha ha, cười chết tôi rồi, tên này bị Lâm đại sư đánh cho choáng váng, phát bóng cũng không biết phát luôn rồi.”
“Đúng là trút được cơn giận rồi, chương trình này nếu mà không hot, tôi sẽ livestream ăn shit.”
“Lâm đại sư quả nhiên lợi hại, cái gì cũng biết, tôi muốn hỏi còn có cái gì hắn không biết nữa không?”
“Sinh con.”
“Trên lầu có ý kiến thật độc đáo, nói trúng tim đen rồi.”
Người dẫn chương trình rất chuyên nghiệp nói với Kazumei Shinpei.
Kazumei Shinpei có chút đờ đẫn gật đầu, ném bóng cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhận bóng thử cảm giác, cảm thấy không tồi có điều hắn nói không sử dụng kiến thức bóng bàn nữa thì nhất định không dùng kiến thức nữa.
Nếu hiệp này, muốn nhường vậy lúc đầu nhất định phải bùng nổ một chút mới được.
Lâm Phàm cầm bóng, tay khẽ lắc lắc vợt, sau đó lộ ra vẻ mặt hài hoà, cười nói: “Anh bạn quốc tế, tôi phát bóng nhé, nhìn cho rõ để đỡ nha.”
Bóng được ném lên không trung, vợt trong tay mạnh mẽ đánh một cái.
Nếu như không phải là có kiến thức của bách khoa toàn thư, hắn thực sự không biết đánh bóng bàn.
Bốp!!!
Tiếng nổ vang lên.
Kazumei Shinpei chân tay luống cuống, thần sắc bối rối, đừng ở đó đánh vợt lung tung. Thế nhưng không thấy bóng đâu, bóng lại bay đi đâu rồi.
Sao lại như vậy.
Sắc mặt người dẫn chương trình ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.
Không phải là nói nhường rồi sao, nhưng quả bóng lại đi đâu nữa rồi, có phải là lại nhanh đến mức mắt không thể nhìn thấy không?
Bộp!
Bộp!
Lúc này, quả bóng bàn rơi trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này nhất thời lúng túng nở nụ cười: “Ngại quá, dùng lực mạnh quá, quả bóng hỏng rồi. Có điều tính anh thắng đi, dù sao bóng đã chạm mặt bàn rồi!”
Mọi người: “…”
“A! Kazumei Shinpei nhìn thấy tình huống này ngay lập tức ném vợt xuống đất nói: “Tôi không đánh nữa, tôi không đánh nữa…”
Sau đó điên cuồng chạy về phía hậu trường.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này ngay lập tức hoảng hốt, mình còn phải nhường bóng mà, anh không đánh nữa tôi nhường kiểu gì chứ?
“Anh bạn quốc tế, đừng hoảng, tiếp tục đánh đi chứ.” Lâm Phàm hô lớn.
Nhưng Kazumei Shinpei nào dám xuất hiện trên sân khấu nữa, bây giờ ranh giới cuối cùng của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà đối với tất cả mọi người mà nói, Lâm đại sư sao lại quá đáng như vậy chứ.
Đến nước này còn đánh cái quần què gì nữa.
Có điều thật sự là quá hả giận.
“Tình huống này…” Người dẫn chương trình ngơ ngác, anh ta không ngờ rằng Kazumei Shinpei vậy mà lại hoàn toàn sụp đổ mà rời khỏi hiện trường. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải, sau biết bao nhiêu năm làm cái nghề dẫn chương trình này.
Lâm Phàm có chút bất lực nhìn tình huống này: “Người dẫn chương trình, chương trình này còn tiếp tục được chứ?”
Trận thi đấu này còn chưa đánh xong, hơn nữa bản thân hắn vốn đã chuẩn bị nhường đối phương rồi, nhưng tình huống bây giờ thì xem như hết cách.
Người dẫn chương trình cầm micro, có chút lúng túng nói: “Xin chào các bạn khán giả, hiện trường xảy ra chút vấn đề nhỏ, xin hãy đợi một chút.”
Cho dù là khán giả hiện trường hay là cư dân mạng đang xem livestream cũng không có cười chế giễu.
Theo bọn họ nghĩ, loại tình huống thế này khiến bọn họ rất vui vẻ, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ai biểu bạn kiêu ngạo làm chi.
Biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào rồi chưa.
Lâm Phàm nhún vai bất lực thở dài: “Người dẫn chương trình, chuyện này không có liên quan đến tôi nha, không ngờ năng lực chịu đựng của anh bạn này thấp như vậy. Nếu như tôi biết trước, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Người dẫn chương trình nhìn Lâm đại sư cảm giác cái tên này đụng phải Lâm đại sư, xem như là gã gặp xui xẻo rồi.
Nhất là bây giờ thái độ của Lâm đại sư vẫn cứ là tỏ ra vô tội, điều này khiến người khác không biết phải nói như nào. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng trấn an Kazumei Shinpei, chương trình này còn chưa kết thúc, ít nhất cũng phải có một kết cục hoàn hảo chứ.
Hậu trường.
Giám đốc Lưu sắp cười chết mệt rồi, nhưng thân là giám đốc nhà đài thì chắc chắn không thể đắc ý trước mặt người ta được.
“Anh Kazumei Shinpei, chuyện này là thế nào? Tiết mục còn chưa kết thúc đâu, mời anh trở lại sân khấu.” Giám đốc Lưu an ủi, biểu cảm có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng sớm đã vui như hoa.