Chương 1351: Đừng gọi là quán quân
Lúc này, người dẫn chương trình nghe thấy âm thanh truyền đến bên tai, nên lập tức đi đến bên cạnh Lâm Phàm: “Lâm đại sư, giám đốc Lưu của chúng tôi mong anh nhường cho đối phương một bóng. Dù sao đây cũng là chương trình, đối phương cũng vừa giành được chức quán quân vô địch châu Á. Một quả bóng cũng không đỡ được, nói ra cũng thật khó nghe.”
“Ừm, được, được! Tôi cũng nghĩ như vậy, để người ta không đỡ được quả bóng nào như thế, ảnh hưởng quả thật có chút không tốt lắm, đợi chút nữa tôi nhường bóng một chút ha.” Lâm Phàm gật đầu nói nhỏ.
Vẫn là giám đốc Lưu của bọn họ suy nghĩ thấu đáo, biết tính ảnh hưởng của chuyện này là như thế nào.
Mặc dù Kazumei Shinpei này rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hiệu quả đã đạt được, bản thân hắn nhường một bóng cũng khiến cho tâm trạng của người ta thoải mái hơn một chút. Cũng đừng để người ta bị bóng ma tâm lý.
Nếu không đây chính là tội lớn đó nha.
Kênh phát sóng trực tiếp.
“Con mẹ nó! Quá bá đạo rồi, ai nói Lâm đại sư không biết chơi bóng bàn vậy, kỹ thuật này, năng lực này. Cho dù là tay vợt số 1 thế giới đến đây cũng là bị đánh cho tả tơi.”
“Mau nhéo tôi một cái, đây không phải là thật đó chứ.”
“Tôi cũng cho rằng không phải là thật nhưng thực tế nói cho tôi biết, chuyện này hoàn toàn là sự thật.”
“Xem ra chúng ta đều hiểu lầm truyền hình Thượng Hải rồi.”
“Là sao?”
“Các anh nghĩ xem, truyền hình Thượng Hải tại sao lại mời Lâm đại sư đến đây làm khách mời? Chắc chắn là họ sợ xảy ra chuyện, bởi vì cái tên Kazumei Shinpei này rất mạnh, mà Trương Tử Văn mặc dù cũng mạnh nhưng có lẽ sẽ không phải là đối thủ của hắn. Nếu như Trương Tử Văn bị thua thì họ sẽ để Lâm đại sư lên đài, cái này gọi là bảo hiểm hai lớp. Hơn nữa theo tôi thấy, truyền hình Thượng Hải lần này mời Kazumei Shinpei đến đây chính là quyết tâm cho người Nhật Bản biết sự lợi hại của chúng ta.”
“Ồ, anh không nói thì tôi cũng không biết, xem ra đúng là có khả năng này đó nha.”
“Lợi hại, đúng là đài truyền hình có lương tâm, trước đó tôi không hiểu còn mắng bọn họ, bây giờ tôi muốn nói xin lỗi.”
“Đi nào, chúng ta lên Weibo xin lỗi bọn họ. Dù sao truyền hình Thượng Hải cũng không hiểu vì sao mà bị chúng ta chửi một trận như thế.”
Lúc này rất nhiều cư dân mạnh tràn lên Weibo.
Sau hậu trường.
Giám đốc Lưu nếu như biết cư dân mạng này giúp họ tẩy trắng như thế, chỉ sợ sẽ tìm cách kéo đối phương đến bộ phận vận hành của công ty rồi. Đầu óc người này sao có thể nhảy số nhanh như vậy, lại nghĩ ra phương pháp giải thích hay như vậy được chứ.
Nhân viên đài vui vẻ nói: “Giám đốc, trên Weibo rất nhiều cư dân mạng đều đang xin lỗi chúng ta.”
“Gì?” Giám đốc Lưu ngơ ngác, vội vàng mở Weibo ra, vừa nhìn thì tâm trạng ngay lập tức vui vẻ lại. Nhất là khi nhìn thấy lời giải thích quái lạ kia, ông ta cũng không muốn nói cái gì, cứ để lời giải thích này thành chân lý đi.
Về phần cư dân mạng sở hữu trình độ lý luận siêu việt như vậy, ông ta vô cùng cảm ơn.
Nếu như biết đối phương là ai, ông ta đều muốn chiêu mộ đối phương về đài truyền hình.
Kênh phát sóng của Nhật Bản.
Lúc này trên màn hình, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vô cùng thê thảm.
Lúc trước vô cùng tự hào, vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ ai nấy đều trợn tròn mắt.
“Không, không thể nào, Kazumei Shinpei sao có thể thua như thế được chứ!”
“Cái người Trung Quốc này nhất định không phải là người, chắc chắn là người máy chơi bóng bàn họ mới nghiên cứu ra.”
“Gian lận, nhất định là có gian lận, sao có thể không đỡ được quả bóng nào như thế được chứ.”
“Không… người Trung Quốc sao có thể đáng sợ như vậy được.”
“Kazumei Shinpei bị đánh cho khóc luôn rồi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
“Hu hu! Tôi không xem nữa, tôi không tin...”
Đối với khán giả Nhật Bản mà nói, bọn họ không cách nào chịu đựng được tất cả chuyện này.
Lúc trước rõ ràng không phải là như vậy, nhưng bây giờ làm sao có thể phát sinh chuyện như thế này.
Anh hùng của bọn họ, vậy mà lại bị người khác hung hăng dạy dỗ như thế.
Không...
Ván cuối cùng, Lâm Phàm chuẩn bị nhường, kiến thức bóng bàn không cần thiết với hắn, chúng ta cũng không cần giải thích những kỹ xảo kia.
Thực lực của hắn là bất khả chiến bại, bất kỳ tốc độ nào trong mắt hắn cũng đều biến thành cực kỳ chậm.
Nhưng mà bóng bàn, vốn không phải là dựa vào sức mạnh, tốc độ hay là phản ứng. Mà là dựa vào việc ứng phó với tất cả những loại kỹ xảo chơi bóng.
Có bóng rất xoáy, chạm một chút là sẽ bay ra ngoài, vậy nên cần kỹ xảo tương ứng để đối phó với nó.
Lúc này, Kazumei Shinpei hai tay run rẩy cầm bóng chuẩn bị phát.
Lâm Phàm mở lời: “Quán quân, phát bóng cho hẳn hoi nhé đừng căng thẳng.”
Người dẫn chương trình bên cạnh phiên dịch lại lời của Lâm Phàm.
Mà đối với Kazumei Shinpei mà nói, anh ta không thích nghe đến nhất là hai chữ ‘quán quân’, anh ta cảm thấy lời này là đang mỉa mai mình.
“Không, không cần gọi tôi là quán quân.” Kazumei Shinpei đau khổ rơi lệ, toàn thân suy sụp.