Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1350 - Chương 1350 - Tỷ Số Thế Nào Rồi?

Chương 1350 - Tỷ số thế nào rồi?
Chương 1350 - Tỷ số thế nào rồi?

Đạo hữu ơi, xin tặng cho truyện ít kim phiếu nha, cám ơn nhiều lắm lắm!!!

Chương 1350: Tỷ số thế nào rồi?

Quả bóng nhỏ màu vàng đụng vào bàn rồi bắn ngược lại một chút, Kazumei Shinpei vừa chuẩn bị đánh trả thì đột nhiên phát hiện quả bóng đang ngay trong tầm mắt kia đột nhiên thay đổi phương hướng. Hơn nữa tốc độ vô cùng cao khiến anh ta căn bản là không có cách nào phản ứng kịp.

Thất bại.

“Quán quân Nhật Bản, quả này sao không tiếp được vậy. Kỳ thực rất dễ tiếp mà, chỉ cần vợt đụng một chút là có thể đánh quay trở lại rồi. Thực lực của anh như vậy thì sao có thể giành giải quán quân được thế, tôi có chút hoài nghi đó nha, xem ra chấn thương của Hứa Tùng đúng là không nhẹ.” Lâm Phàm lẩm bẩm nói, căn bản không để ý đến sắc mặt của Kazumei Shinpei khó coi đến mức nào.

Người của đội tuyển quốc gia đã hoàn toàn ngơ ngác, bọn hắn phát hiện Lâm đại sư phát bóng thực sự là quá kỳ lạ.

Sao bóng lại có thể tiến hành thay đổi lần hai như thế, hơn nữa tốc độ lại đột nhiên tăng tốc như vậy, trong đó rốt cuộc là có nguyên lý gì.

Lâm Phàm kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ, nguyên lý này hắn cũng không biết chỉ có thể quy công lao cho sức mạnh thần bí hỗ trợ của bách khoa toàn thư.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khán giả vốn im lặng thì lúc này cũng trở nên hưng phấn.

“Lâm đại sư có chút tàn nhẫn quá rồi, vậy mà lại để người ta không động được vào bóng chút nào.”

“Tình hữu nghị là quan trọng nhất, tranh tài thi đấu là phụ, tôi cũng không đành lòng nhìn sự việc như vậy.”

“Các anh nhìn sắc mặt của Kazumei Shinpei kìa, hình như muốn khóc luôn rồi.”

“Cái gì mà hình như, rõ ràng đã khóc rồi kìa ha ha ha.”

“Lâm đại sư xin anh đó, để người ta đụng và bóng chút đi, đừng để người ta bị bóng ma tâm lý luôn đó nha.”

“Quán quân Nhật Bản, anh rốt cuộc có đánh được không vậy?”

“Quán quân Nhật Bản, tốc độ này của tôi đã quá chậm rồi, hay là anh không muốn tiếp bóng. Tôi thực sự không biết phát bóng thế nào, nếu không thì anh lại phát bóng đi, ít nhất cũng có thể đụng được vào bóng một cái.”

“Quán quân Nhật Bản, bóng này của tôi chính là đánh thẳng đó nha, nhưng sao anh lại đánh bóng đi đâu vậy?”

Hiện trường yên tĩnh, chỉ có Lâm Phàm đứng đó tự nói một mình.

“A!” Lúc này Kazumei Shinpei ném vợt lên trên bàn cả người suy sụp, nhất là bốn chữ ‘Quán quân Nhật Bản’ làm phá huỷ nội tâm của anh ta.

“Tôi không đánh nữa.” Kazumei Shinpei phải chịu uất ức như vậy, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

“Anh ta nói gì?” Lâm Phàm nhìn người dẫn chương trình hỏi.

Người dẫn chương trình: “Anh ta nói không đánh nữa!”

Lâm Phàm khinh bỉ nhìn đối phương nói: “Chuyện gì vậy, đã nói là đánh bảy ván thắng sáu mà. Người Nhật Bản các anh sẽ không thắng không thôi mà đúng không? Đây là không có tôn trọng đối với cuộc thi, cũng là không tôn trọng một tuyển thủ nghiệp dư như tôi. Có phải là anh khinh thường tuyển thủ nghiệp dư không?” Người dẫn chương trình có chút không thể chịu được nữa, nhưng vẫn phải dịch lời này.

Nghiệp dư?

Nghiệp dư con mẹ anh.

Có tuyển thủ nghiệp dư nào như anh không?

Kazumei Shinpei tâm lý sớm đã sụp đổ, vừa khóc vừa cầm vợt phát bóng.

“Như vậy mới ngoan chứ!”

Lâm Phàm tiện tay đánh trả lại khiến đối phương không kịp có bất kỳ phản ứng nào.

“Hu hu!” Kazumei Shinpei khóc rồi, nhặt bóng lên rồi phát bóng.

Nhặt bóng, phát bóng.

Lại nhặt bóng, phát bóng.

Lâm Phàm đứng ở đó chân cũng không phải động, thuận tay đánh một cái.

Đầu óc Kazumei Shinpei cũng đã đờ đẫn, anh ta không biết quả bóng bay đi đâu rồi, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng đâu.

Bóng đâu rồi!

Lâm Phàm: “Quán quân, bóng ở trong cổ áo anh đó, vừa rồi không chú ý đánh bay vào đó rồi.”

Kazumei Shinpei hai mắt đỏ ửng, nước mắt ào ào lấy quả bóng từ trong cổ áo ra phát bóng.

Hậu trường.

Nhân viên: “Giám đốc, nếu không nói với Lâm đại sư một chút, tôi thấy để cho người ta đánh trả một quả đi, dù sao cũng là bạn bè quốc tế, làm vậy… không phải là phá hủy tình hữu nghị quốc tế hay sao. Huống hồ Kazumei Shinpei cũng là quán quân vô địch châu Á, một bóng cũng không đỡ được thì cũng hơi quá….”

Giám đốc Lưu xem toàn bộ trận đấu, đầu óc cũng lờ đờ, lúc này mới phản ứng lại: “Đúng, đúng, mau nói với người dẫn chương trình một chút, bảo Lâm đại sư nhường bóng một chút, nhất định phải nhường một chút.”

Nhìn bộ dạng của Kazumei Shinpei lúc này hắn cũng có chút không đành lòng. Dù sao thì cũng là bạn bè quốc tế, ở dưới sự chứng kiến của nhiều người như thế, hắn lại đánh cho đối phương không thể hoàn thủ, một quả bóng cũng không thể tiếp được, chuyện này đúng là khó nói nên lời.

Đúng là khinh người quá đáng.

Bản thân hắn là Lâm đại sư, tràn ngập chính nghĩa và tình yêu, sao có thể làm ra chuyện như vậy được chứ.

“Người dẫn chương trình, bây giờ tỷ số thế nào rồi?” Lâm Phàm hỏi.

Người dẫn chương trình sớm đã trợn mắt há mồm, cả trận đấu chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn. Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin bóng bàn còn có thể đánh như vậy.

“Lâm đại sư, đã là 5-0 rồi.”

Lâm Phàm gật đầu, vậy thì vẫn còn một ván nữa.

Bình Luận (0)
Comment