Chương 1349: Lâm Phàm ra tay dạy dỗ
Kênh phát trực tiếp.
“Oa oa, đây không phải là Lâm đại sư mà tôi quen biết rồi?”
“Lâm đại sư sao lại như vậy, đáng lẽ phải là cầm lấy vợt đánh bóng rồi mạnh mẽ đập cho cái tên trước mặt này một trận mới đúng.”
“ y, Lâm đại sư sợ rằng cũng không muốn mất mặt.”
“Vãi, không muốn mất mặt mà còn chơi bảy ván, làm ơn nhiều nhất đánh hai ván là được rồi.”
“Haizz…”
Không một ai xem trọng Lâm Phàm, đối với bọn họ đây hoàn toàn là tự làm nhục mình.
Kazumei Shinpei cười nói: “Vậy được, vậy thì để tôi dạy cho anh biết như thế nào là đánh bóng, người Nhật Bản chúng tôi rất hào phóng.”
Lâm Phàm ném bóng trong tay cho Kazumei Shinpei : “Người đến là khách, mời phát bóng.”
Kazumei Shinpei cười: “Tôi phát bóng sợ rằng anh không thể chạm được vào bóng.”
Lâm Phàm làm gì hiểu những lời này chứ, sau đó đúng nguyên ở vị trí ban đầu đợi Kazumei Shinpei phát bóng.
Có điều người dẫn chương trình lại dịch lời vừa rồi.
Lâm Phàm nghe thấy cũng chỉ mỉm cười, không để trong lòng.
Kênh phát trực tiếp.
“Toi đời rồi, tư thế này nhìn đã biết là dân nghiệp dư trong đám nghiệp dư rồi.”
“Sợ rằng Lâm đại sư phải thua trắng bảng.”
“Phát bóng.”
Lúc này, Kazumei Shinpei rất đắc ý phát bóng, có điều trong quả bóng này ẩn giấu huyền cơ, bóng xoay tròn rất lợi hại.
Anh ta muốn đánh một ván khiến cho đối phương không có chút sức chống cự nào.
Lâm Phàm xoay xoay vợt đánh bóng, trong mắt hắn tốc độ của trái bóng này rất chậm. Sau đó cơ thể cường tráng khẽ động cánh tay vung rất nhanh, dùng sức lực tuyệt đối đánh vào quả bóng đang bay tới.
Bốp!
Đánh ra một cú mạnh mẽ.
Kazumei Shinpei tinh thần rất thoải mái, đột nhiên lúc này thay đổi, cơ thể không theo kịp phản ứng vừa muốn giơ tay lên thì bóng đã rơi xuống.
“Con mẹ nó!”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều đứng lên, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Bọn họ không dám tin vào mắt, Lâm đại sư vậy mà lại thắng được một điểm.
Kênh phát sóng trực tiếp trong nháy mắt nổ tung, có người không nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Bởi vì đối với bọn họ tốc độ thực sự rất nhanh.
Lâm Phàm xoay xoay tay nói: “Không ngờ rằng kỹ thuật của tôi cũng ổn đấy chứ, quán quân Nhật Bản đừng có nhường nha. Nếu như anh nhường không tiếp bóng của tôi vậy thì đánh không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
Kazumei Shinpei không ngờ rằng đối phương lại có sức mạnh lớn như vậy, ngay lập tức không khỏi bình ổn lại, sau đó điều chỉnh một chút tâm trạng: “Thực lực không tồi, tiếp tục nào.”
Khi đối phương chuẩn bị ném bóng cho Lâm Phàm, Lâm Phàm xua tay: “Đừng giao bóng cho tôi, anh cứ phát bóng đi. Tôi sợ anh không phát bóng thì sẽ không đụng được vào bóng đâu, dù sao người đến cũng là khách làm sao có thể để khách không chạm vào bóng được chứ.”
Kênh phát trực tiếp.
“Mẹ nó, tôi xem như đã nhìn ra Lâm đại sư mới là người mạnh nhất.”
“Ha ha, tôi thích sự kiêu ngạo này.”
“Mẹ ơi, Lâm đại sư không kiêu ngạo thì còn là Lâm đại sư trong lòng tôi nữa sao?”
…
Kazumei Shinpei có chút tức giận, mà thân là phiên dịch trong lòng người dẫn chương trình lại vô cùng sảng khoái.
Giết chết thằng cha này.
Lúc này, Kazumei Shinpei lấy ra tất cả sức lực, anh ta cảm thấy đối phương đang chế nhạo mình. Tốc độ cao xoay vợt phát bóng, nếu muốn bắt được quả bóng này cần có kỹ xảo nhất định nếu không quả bóng này sẽ bay đến nơi khác.
Đội tuyển quốc gia.
“Quả bóng này không đơn giản, không ngờ rằng Kazumei Shinpei thực sự mạnh như vậy, người bình thường thật đúng là không tiếp được quả bóng này.”
“Cho dù là đệ tử của huấn luyện viên Tô ra trận, thực lực đúng là…”
Lời này còn chưa nói xong, tình huống trên tivi ngay lập tức có sự thay đổi lớn.
Lâm Phàm vẫn dùng động tác cũ, chính là vô cùng đơn giản mà thô bạo quật quả bóng.
Kazumei Shinpei cũng không kịp có phản ứng, trơ mắt đứng nhìn quả bóng bay ra khỏi bàn.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nói: “Quán quân, rốt cuộc anh có đánh được không vậy? Có phải là không đón được bóng hay không, nếu như vậy thì để chút nữa tôi đánh chậm lại một chút, anh cố gắng đánh trả một chút đi nhé. Nếu không tôi sẽ rất ngại đó, cảm giác như là tôi đang tập phát bóng vậy!”
Những lời này thông qua tivi, kênh phát sóng trực tiếp truyền đến tai của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người, đội tuyển quốc gia đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn nhau, hai quả vừa rồi đừng nói là Kazumei Shinpei. Cho dù là bọn họ thì căn bản cũng không phản ứng kịp.
Nhưng đối với khán giả mà nói, tác động thị giác này thực sự quá đã mắt.
“Hay, thực sự quá hay, Lâm đại sư thực sự ngầu lòi.”
“Ha ha, cười chết tôi rồi, sắc mặt quán quân Nhật Bản kia đều đen sầm lại rồi kìa.”
…
Kazumei Shinpei tim đập loạn xạ, anh ta cảm thấy bản thân đang chịu uất ức.
Sau đó ném bóng cho Lâm Phàm nói: “Anh phát bóng đi.”
Vẻ mặt Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vậy tôi sẽ phát. Có điều anh yên tâm, tôi sẽ đánh chậm lại một chút.” Sau đó cầm vợt bắt đầu phát bóng.
Kazumei Shinpei nhìn thấy cách phát bóng này ngay lập tức nở nụ cười, đợi lát nữa nhất định mình sẽ đánh trả lại một cách thật tàn nhẫn.
Bộp!