Chương 1348: Muốn học hỏi một chút
Người dẫn chương trình đi tới trước mặt Trương Tử Văn, nhỏ giọng an ủi để anh ta ổn định lại.
Lúc này, ánh mắt người dẫn chương trình nhìn về phía dưới đài, lại nhìn về phía khách mời.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm đại sư. Anh ta biết, lúc này hiện trường đã mất khống chế, tiết mục xảy ra vấn đề như vậy, anh ta hy vọng có người có thể thay đổi cục diện này.
Nhưng ngay cả đội tuyển quốc gia chuyên nghiệp cũng thua thì những người khác sao có thể là đối thủ của cái tên người Nhật này chứ?
Lúc này, người dẫn chương trình và Lâm đại sư nhìn nhau.
Anh ta thấy, Lâm đại sư là một người rất lợi hại, là một người tạo ra được rất nhiều kỳ tích. Nhưng với tình huống hiện tại, không phải có kỳ tích là có thể giành chiến thắng, mà là dựa vào thực lực tuyệt đối để giành lấy.
Nhưng đột nhiên, người dẫn chương trình không biết có phải mình bị hoa mắt hay không.
Anh ta thấy môi Lâm đại sư khẽ nhúc nhích, hơn nữa còn gật đầu với mình.
Tuy rằng anh ta không hiểu khẩu ngữ nhưng để đoán dựa trên hình dạng miệng của Lâm đại sư thì cũng không phải rất khó lý giải.
"Tôi đến."
Tuy rằng không chắc chắn có phải là ý này hay không, nhưng điều muốn biểu đạt ra hình như chính là cái ý này.
Giờ khắc này, người dẫn chương trình cũng không quản được nhiều như vậy, anh ta hoàn toàn tin tưởng Lâm đại sư.
"Trận đấu vừa rồi rất đặc sắc, nhưng tôi tin rằng các vị khách mời cũng muốn đánh một trận với quán quân giải vô địch châu Á. Sau đây xin mời Lâm đại sư lên sân khấu." Người dẫn chương trình nói.
Trong lòng Lâm Phàm nở nụ cười, xem ra người dẫn chương trình này cũng không bị ngốc, có thể hiểu ý của hắn.
Khán giả đang xem trực tiếp đã hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này lại nghe thấy lời nói của người dẫn chương trình thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
"Mẹ kiếp? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
"Lâm đại sư lên sân khấu sao? Đầu óc người dẫn chương trình này bị hỏng rồi à? Đây không phải là khiến cho Lâm đại sư mất mặt đấy chứ?”
"Cmn! Lâm đại sư tới làm khách mời thôi mà cũng trúng đạn. Cái tên dẫn chương trình ngu ngốc này, cmn hắn coi Lâm đại sư là tuyển thủ toàn năng chắc."
"Mẹ kiếp! Đài truyền hình Thượng Hải khốn kiếp này! Nếu bọn họ làm thần tượng của tôi mất mặt, tôi sẽ Fxxx cả nhà bọn họ."
"Lâm đại sư đừng đi lên, ngàn vạn lần đừng đi lên, chúng ta không nên lên đó để tự làm mất mặt của mình."
......
Chỉ là giờ khắc này, dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Lâm Phàm đứng lên rồi sau đó nở một nụ cười bất đắc dĩ tiến lên sân khấu.
"Tôi không biết chơi bóng bàn, cũng chưa từng chơi bao giờ. Đây là trận đấu đầu tiên với tuyển thủ chuyên nghiệp cho nên tôi thấy áp lực rất lớn." Lâm Phàm cười đi lên sân khấu.
"Hả?" Vẻ mặt người dẫn chương trình đầy ngơ ngác, giống như không kịp phản ứng.
Hắn không nghĩ tới Lâm đại sư lại không biết chơi.
Vậy vừa rồi ngài ấy gật đầu và lời nói đó là ý gì?
Lâm Phàm đến bên cạnh người dẫn chương trình, nhỏ giọng nói: "Xem tôi đây!”
Người dẫn chương trình mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Lâm đại sư, trong lòng hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Lâm đại sư, ngài nói ngài không biết chơi bóng bàn sao?”
Lâm Phàm: “Cũng không phải không biết, thỉnh thoảng có chơi qua. Trước kia từng chơi với Hứa Tùng một vài lần, cậu ấy nói thực lực của tôi cũng được. Nếu luyện tập thật tốt một chút thì cũng có thể coi là tuyển thủ nghiệp dư.”
"Hả? Lâm đại sư từng chơi bóng với Hứa Tùng sao?”
Lâm Phàm cười nói. "Đúng vậy! Lúc đó tôi cảm thấy thực lực của mình cũng được."
Đội tuyển quốc gia.
“Hứa Tùng, cậu từng chơi bóng bàn với Lâm đại sư rồi sao?”
Vẻ mặt Hứa Tùng ngơ ngác: “Tôi chưa từng chơi bóng với Lâm đại sư, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ cả.”
"Vậy đây là...." Tất cả mọi người đều choáng váng, đều không hiểu Lâm đại sư có ý gì.
Trên mạng.
"Lâm đại sư từng chơi bóng với Hứa Tùng?"
"Lâm đại sư làm sao có thể quen biết Hứa Tùng, hơn nữa còn cùng chơi bóng chứ?"
“Vậy Lâm đại sư nói như vậy là có ý gì?”
"Cậu hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai bây giờ?”
......
Lâm Phàm cầm vợt: “Có chút không quen, nhưng có thể đánh một trận với nhà vô địch châu Á, cảm giác này cũng không tồi lắm.”
Kazumei Shinpei nhìn người trước mắt này, trong lòng tràn đầy khinh thường, quả thực chính là thích tìm ngược mà.
Chỉ là hôm nay anh ta không ngại phát huy năng lực để dạy dỗ cho những người Hoa Hạ này một bài học thật sâu sắc.
Lâm Phàm mở bách khoa toàn thư ra.
Nhìn vào kiến thức bóng bàn, giá khá là đắt, cần đến một ngàn điểm bách khoa.
Nhưng tình hình hiện tại rất đặc biệt, hắn nhất định phải chơi chết đối phương.
Đổi.
......
Hậu trường.
Giám đốc Lưu đã trợn tròn mắt: “Anh ta muốn làm cái gì? Sao lại kéo Lâm đại sư lên, anh ta không ngại gây ra chuyện lớn nữa sao. Nếu như Lâm đại sư mất mặt, thì thật sự là toi đời.”
Theo ông ta thấy, vĩnh viễn đừng xem thường fan hâm mộ của Lâm đại sư.
Những fan hâm hộ kia thực sự quá trung thành, bây giờ người dẫn chương trình mời Lâm đại sư lên sân khấu vậy không phải là tự tìm tai vạ sao.
Đợi đến lúc đó, sự tình càng ngày càng lớn, những fan hâm mộ kia nếu nổi giận thì thật sự không phải là chuyện đùa.
Kazumei Shinpei nhìn người dẫn chương trình hỏi: “Lần này đấu mấy ván đây?”
Người dẫn chương trình có chút khó xử, anh ta không biết nên trả lời như thế nào, đây rốt cuộc nên đánh mấy ván?
Lâm Phàm cười: “Chúng ta thử đánh một trận chính quy đi bảy ván, ai thắng sáu thì thắng.”
Kazumei Shinpei : “Bảy ván thắng sáu, có quy tắc thi đấu như vậy sao?”
Người dẫn chương trình phiên dịch.
Lâm Phàm: “Tôi đây là muốn cùng quán quân đánh lâu một chút, tiện thể học hỏi một chút kỹ thuật ấy mà.”
…