Chương 1347: Lại thua
Giờ khắc này, Kazumei Shinpei chuẩn bị sẵn sàng, nhẹ nhàng ném bóng. Động tác nhanh nhẹn tùng ra một cú phát bóng xoáy ngược, đây là pha phát bóng rất phổ biến trong trận đấu. Nhưng mà cũng từ pha phát bóng này có thể nhìn ra trình độ của họ.
Hơn nữa loại phát bóng thế này rất dễ dàng lấy điểm, có đôi khi chỉ cần một pha phát bóng là đã có thể lấy điểm ngay lập tức.
Thần kinh Trương Tử Văn căng thẳng. Lúc đối phương phát bóng anh ta cũng đã nhìn ra, sau đó mạnh mẽ đánh trả.
Bốp bốp!
m thanh thanh thúy truyền đến trên đài.
Tất cả mọi người nín thở, tất cả đều mong đợi một chiến thắng.
Trận đấu trên sân rất kịch liệt, Trương Tử Văn có thể nói là đã xuất ra toàn bộ thực lực.
Quả bóng nhanh chóng bay tới, Kazumei Shinpei không đỡ được nên đã mất điểm.
Xôn xao!
Tất cả mọi người đều hưng phấn đứng lên.
Trương Tử Văn nắm chặt nắm đấm, âm thầm cổ vũ bản thân.
Kênh phát sóng trực tiếp.
"Ha ha, bị giáo huấn rồi!"
"Trương Tử Văn quá trâu bò rồi, quả bóng này đánh rất đẹp."
"Đánh cho tốt, phải để cho tên Nhật Bản này biết chúng ta lợi hại như thế nào. Như anh ta mà cũng dám khoe khoang khoác lác, quả thực chính là muốn chết."
Kazumei Shinpei nhìn người dẫn chương trình: “Trận thi đấu này có bao nhiêu ván?”
Người dẫn chương trình vốn muốn nói, năm ván ba thắng, nhưng lại cảm thấy như vậy có quá nhiều nhân tố nguy hiểm cho nên mở miệng nói.
"Một ván định thắng thua."
"Được!" Kazumei Shinpei nở nụ cười, sau đó phát bóng.
Trong khi tất cả mọi người đang chờ đợi, tình hình đột nhiên trở nên có chút không giống bình thường.
Vẻ mặt Trương Tử Văn trở nên nghiêm túc hơn. Anh ta nhận ra động tác phát bóng của Kazumei Shinpei đã có sự thay đổi, hoàn toàn khác ban đầu.
Quả bóng bay trở lại.
Trương Tử Văn không phản ứng kịp, lỡ mất một nhịp.
Bây giờ phía khán giả lặng ngắt như tờ.
Thật nhanh.
Kazumei Shinpei được một điểm, sau đó cười nói: "Thực lực của anh không tồi nhưng vẫn còn kém Hứa Tùng rất nhiều. Tỷ lệ anh thắng tôi cơ bản là bằng 0.”
Lời này quá kiêu ngạo, khán giả xem chương trình đã sắp không chịu nổi.
"Mẹ kiếp! Tên này thật sự quá kiêu ngạo! không phải chỉ là một quả điểm thôi sao? Có cần phải làm càn như vậy không?"
"Đồ khốn kiếp, Trương Tử Văn cố lên."
"Cố lên!"
Kênh phát sóng trực tiếp Nhật Bản.
"E rằng Kazumei Shinpei sẽ thể hiện bản lĩnh thật sự của mình. Thật đáng buồn cho đám người Trung Hoa này, chẳng lẽ họ nhìn không ra Kazumei Shinpei đang nhường sao?"
"Đúng vậy! Chỉ với pha bóng vừa rồi, Kazumei Shinpei làm sao có thể không tiếp được chứ? Họ thật sự cho rằng tuyển thủ của họ rất lợi hại sao."
"Ha ha, hôm nay Kazumei Shinpei sẽ lại tiếp tục đánh bại tuyển thủ đội Trung Hoa, thật sự quá hưng phấn."
"Tiếp tục xem livestream, xem người Trung Hoa sẽ làm gì."
......
Trương Tử Văn hít sâu một hơi, hô hấp có chút dồn dập, áp lực trong lòng anh ta đột nhiên tăng cao.
Người ngoài nghề có lẽ nhìn không ra nhưng anh ta đã cảm nhận được trước đó đối phương đang nhường mình, hiện tại e rằng tên này sẽ thể hiện bản lĩnh thật sự.
Chỉ là anh ta không nghĩ tới tên này lại mạnh như vậy.
Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Anh ta hét lên một tiếng để động viên bản thân mình, sau đó phát bóng.
Tất cả mọi người đều đang đợi.
Thời gian trôi qua từng phút một.
10 : 4
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không phải Trương Tử Văn dẫn điểm, mà là cái người Nhật này đang dẫn điểm.
Quả cuối cùng này, nếu anh ta thua thì thực sự xong đời rồi.
Đầu Trương Tử Văn đầy mồ hôi, tay bắt đầu run rẩy. Áp lực trong lòng thật sự quá lớn, nó sắp làm anh ta sụp đổ rồi.
Mỗi quả bóng anh ta đều đánh rất nghiêm túc, không dám thả lỏng một chút nào.
Nhưng không biết tại sao, anh ta vẫn không thể bắt kịp.
Hơn nữa anh ta đã nhìn ra, đối phương rất am hiểu thi đấu, tốc độ phản kích rất nhanh. Đôi khi còn làm anh ta không kịp phản ứng lại.
Kazumei Shinpei cầm quả bóng, cười chế giễu nói: “Quả bóng cuối cùng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Mặc dù anh ta nói tiếng Nhật, không ai hiểu nhưng khán giả truyền hình nhìn vào bản dịch trên màn hình thì cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.
Xong rồi.
Bốp!
Trận đấu bắt đầu.
Chỉ vẻn vẹn 6 giây thôi.
Trương Tử Văn ngây ngốc nhìn quả bóng bàn đang nhảy trên mặt bàn, cả người đều cảm thấy choáng váng.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Kazumei Shinpei đặt vợt lên mặt bàn, bất đắc dĩ nhún vai: “Thắng, quá nhẹ nhàng.”
Khán giả nhìn thấy vẻ mặt kia thì hận không thể đánh chết tên này.
Kênh phát trực tiếp.
"Nhìn không nổi nữa, tắt đài, các vị bảo trọng."
"Hôm nay tâm trạng vốn rất tốt đẹp nhưng nhìn thấy Đài truyền hình Thượng Hải phát cái này thì lại bực muốn chết.”
"Wtf? Đài truyền hình Thượng Hải, mẹ nó, chờ đấy cho tao."
Người dẫn chương trình nhìn tình huống hiện trường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Thấy Trương Tử Văn đứng đó không nhúc nhích thì vội vàng an ủi: "Thi đấu thể thao, thắng thua là chuyện bình thường. Cảm ơn hai người đã mang đến cho chúng ta một trận đấu đặc sắc như vậy.”
Trương Tử Văn cúi đầu, tuy rằng bây giờ đang ghi hình nhưng hốc mắt đã hơi đỏ lên.
Anh ta đã phụ lòng mong đợi của tất cả mọi người.