Chương 1366: Quỳ ăn
Lâm Phàm mỉm cười, nói: “Ừ, mỗi ngày chỉ mười phần.”
“Vậy không còn cách nào khác hay sao?” Vương Henry hỏi.
Lâm Phàm: “Có, nhìn thấy tờ áp phích trên tường không? Chỉ cần hiểu được những gì trên đó thì sẽ không cần phải xếp hàng.”
Vương Henry sững sờ, dường như là không kịp phản ứng, nói: “Lần trước sao cậu không nói với tôi?”
“Tôi tưởng anh biết rồi.” Không lẽ lại trách tôi?
Henry nâng bánh kếp lên, nuốt một ngụm nước bọt. Anh ta không đợi được nữa há miệng ra, trong miệng tràn đầy nước bọt, anh ta cảm giác không thể khống chế nổi bản thân nữa rồi.
Cắn một cái.
Hai mắt anh ta mở to, vẻ mặt trở nên dữ tợn, anh ta cảm thấy vị giác của mình đang chịu sự tấn công mà từ trước đến giờ chưa từng có.
Phù phù!
Henry tay nâng bánh kếp, đột nhiên quỳ trên mặt đất. Ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt, dường như là nhìn thấy hy vọng trong tuyệt vọng.
“Thực sự rất ngon, tôi dường như nhìn thấy một vị thiên thần đang vẫy tay về phía tôi.”
Những nhà đánh giá ẩm thực Michelin ở xung quanh nhìn bộ dáng cắn chiếc bánh kếp kia cũng đều nuốt nước bọt. Lúc cắn, dầu mỡ lan tỏa trong không khí bay đến đầu mũi của bọn họ, bọn họ cảm thấy bản thân có chút không thể cưỡng lại được.
Không thể chịu nổi nữa!
Tất cả mọi người đều vây quanh trước tờ áp phích, cẩn thận quan sát.
Điểm bách khoa +1
Điểm bách khoa +1
……
Lâm Phàm mỉm cười, bắt đầu làm bánh kếp, khi từng chiếc bánh kếp lần lượt ra lò, mùi thơm đó hoàn toàn nổ tung.
Hắn cảm thấy hình như bánh kếp của mình ngon hơn trước nữa rồi, luôn cảm thấy có chút không giống so với trước đây.
Nhất định là sức mạnh thần bí đã bùng nổ, muốn khiến cho những người nước ngoài này phải quỳ gối nằm dưới hương vị của món ngon này.
Phù phù!
Phù phù!
Những nhà đánh giá ẩm thực Michelin này không cách nào cưỡng lại được sự dụ hoặc của bánh kếp, lúc Lâm Phàm đưa bánh kếp cho bọn họ, bọn họ cảm thấy nội tâm của bản thân hoàn toàn nổ tung, từng người một đều quỳ dưới đất.
“Sao lại có thể ngon như vậy, nếu sau này không được ăn nữa thì phải làm sao đây?”
“Cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi món ngon như vậy.”
“A!”
Trên phố Vân Lý, một nhóm người nước ngoài quỳ trong cửa hàng của Lâm đại sư, những chiếc bánh kếp trong tay đối với bọn họ mà nói là vô cùng thần thánh.
Chính bản thân bọn họ cũng không biết tại sao mình lại trở nên như thế này.
Chỉ là một món ẩm thực, lẽ ra chỉ là sự thưởng thức về mặt vị giác, nhưng theo quan điểm của họ thì đây là sự hưởng thụ về mặt tinh thần và tâm hồn.
Cảm xúc tồn đọng sẽ không tự chủ được mà bộc phát, từ đó che lấp hoàn toàn lý trí.
Những người dân xung quanh vô cùng sợ hãi.
“Ôi mẹ ơi, đám người nước ngoài này rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
“Điên rồi, điên hết rồi, sao lại quỳ ăn chứ?”
“Bánh kếp của ông chủ nhỏ quả thực rất ngon, nhưng mà bọn họ như vậy còn khoa trương hơn cả chúng ta đó.”
Lúc này, một người dân có tài suy luận lên tiếng.
“Theo hiểu biết của tôi, trước đây ông chủ nhỏ làm bánh kếp cho chúng ta nhất định là đã ẩn giấu đi không ít thực lực, là vì sợ chúng ta sẽ làm ra biểu hiện hơi quá giống như đám người nước ngoài này. Nhưng mà bây giờ tôi thực sự muốn nếm thử bánh kếp mà họ ăn, rốt cuộc trông như thế nào mà có thể khiến họ làm ra hành động như vậy.”
“Mẹ nó, nói rất có lý.”
Trong đám đông, một phóng viên đang trong kỳ nghỉ nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức lấy dụng cụ ra, không ngừng quay chụp đám người điên cuồng này.
Mặc dù anh ta đang trong kỳ nghỉ, nhưng vì thói quen nghề nghiệp nên anh ta vẫn đem theo thiết bị làm việc.
Hơn nữa trong đám người nước ngoài này, anh ta có quen biết một người.
Không phải đây là nhà đánh giá ẩm thực của Michelin hay sao?
Theo anh ta thấy, tin tức này mà ra chắc chắn sẽ gây chấn động.
……
Lâm Phàm làm xong việc thì lau tay, sau đó nhận trà từ Ngô Hoán Nguyệt, bình tĩnh uống một ngụm, sau đó chắp tay ra sau lưng nhìn đám người nước ngoài.
“Được rồi, mọi người giải tán hết đi, không còn chuyện gì nữa rồi.”
Vẻ mặt bình tĩnh đó khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đám người này ăn bánh kếp của cậu đều trở thành bộ dạng như vậy rồi, chẳng lẽ cậu không nói gì thêm được hay sao?
Vậy cũng quá ngạo mạn rồi đó.
Mà đám người thích hóng hớt này nhất định sẽ không rời đi, đối với bọn họ mà nói thì cảnh tượng hôm nay đã làm mới quan điểm của bọn họ.
Đồng thời còn làm cho bọn họ có một loại cảm giác tự hào.
Việc Lâm đại sư khiến cho người nước ngoài đều phải quỳ để thưởng thức món ăn như thế, hỏi bạn có thấy sợ hay không?
Cho dù có sợ hay không thì dù sao bọn họ cũng cảm thấy sợ rồi đó.
Không lâu sau.
Đám người nước ngoài từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, bọn họ không thể tin được là sẽ làm ra hành động khoa trương như vậy, thế nhưng bọn họ không hề hối hận, bởi vì mùi vị này thực sự khiến bọn họ khó mà quên được.
Mùi vị này, e là bọn họ sẽ khắc ghi suốt đời.