Đạo hữu ơi, tặng truyện ít kim phiếu nha, cám ơn nhiều lắm lắm!!!
Chương 1365: Chỉ cần hiểu được thì không cần xếp hàng
Vương Henry rời khỏi phố Vân Lý, nhưng lòng vẫn luôn nhớ đến cảm giác vừa rồi.
Loại cảm giác đó rất khó để có thể diễn tả bằng lời, chỉ có tận miệng nếm thử mới có thể hiểu được cảm giác này sảng khoái đến mức nào.
Không do dự, anh ta trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
“Henry, sao vậy?” Tại trụ sở chính, một người phụ trách nghe điện thoại.
Henry làm việc ở Michelin đã lâu, tuy chỉ là chuyên gia đánh giá ẩm thực, nhưng mà năng lực của anh ta cũng không hề nhỏ.
“Tôi đã tìm được món ngon chân chính rồi!” Vương Henry kích động nói.
“Món ngon chân chính?”
“Không sai, chính là ở Trung Quốc, thành phố Thượng Hải, tôi nghĩ có thể đánh giá 3 sao cho chỗ này, đáng giá để mọi người yêu thích món ngon có thể tìm đến.”
“Henry, anh không sao đấy chứ?”
“Không sao, tôi thực sự có thể chắc chắn rằng đây mới là món ngon chân chính trong trong lòng tôi. David, không phải tôi khoe khoang hay quá lời đâu, trong tất cả những món ăn mà tôi từng thử, không món ăn nào có thể sánh bằng với nó. Đây chính là món ăn ngon nhất trong suy nghĩ của tôi.”
“Môi trường nơi đó thế nào?”
“Để tôi gửi cho anh bức ảnh mà tôi chụp được.”
Không lâu sau.
Điện thoại đã nhận được.
“Henry, anh không đùa tôi đấy chứ? Chỉ có như vậy còn không đánh giá nổi một sao, anh đây là đang lấy danh tiếng trăm năm của Michelin ra làm trò cười đấy à!”
“Không, tôi có thể bảo đảm. Người này danh xứng với thực!”
Đối phương không muốn nói gì thêm, đánh giá sao của Michelin rất nghiêm ngặt, một nhà hàng cần phải trải qua nhiều lần thăm dò để đánh giá. Một năm cần phải vượt qua mười hai lần thì mới được đánh giá. Đây mới chỉ một lần đã đánh giá sao rồi, hoàn toàn không tuân thủ quy tắc.
Anh ta cũng không thể không suy nghĩ lại những lời mà Henry nói. Bởi vì mặc dù Henry là một trong những nhà đánh giá sao của Michelin, nhưng cũng là một trong những cổ đông của tổ chức, càng có quan hệ mật thiết với Vua đầu bếp người Pháp Bouson. Hơn nữa còn được đối phương gọi là một trong những chuyên gia đánh giá sao chuyên nghiệp nhất Michelin.
Lâm Phàm vẫn không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì. Còn Vương Henry lại đang hết sức tiến cử, thậm chí cuối cùng còn kích động đến rất nhiều nhà đánh giá sao trong tổ chức.
Bọn họ rất có hứng thú với món ngon mà Vương Henry vô cùng hâm mộ kia. Họ không biết rốt cuộc là món ngon gì mà lại khiến Vương Henry hành động như vậy.
Mấy ngày sau.
Cuộc sống hằng ngày của Lâm Phàm vẫn bình thản như vậy, mỗi sáng đến cửa hàng bán bánh kếp, buổi chiều đến viện phúc lợi trẻ em để dạy học cho các em nhỏ.
Nhưng mà hôm nay.
Một đám người nước ngoài bỗng nhiên đến phố Vân Lý.
Các chủ cửa hàng nhìn thấy tình huống này đều hơi nghi hoặc, không biết chuyện gì xảy ra, sau đó đều đứng ngoài cửa hàng quan sát.
Vương Henry ở trong đám người đó, nói: “Quy tắc của cửa hàng này làm cho người ta rất phiền não, muốn ăn được món ngon từ cậu ấy thì phải xếp hàng, hơn nữa mỗi ngày cậu ấy chỉ bán có mười phần.”
“Henry, anh không đùa bọn tôi đấy chứ, chỉ với cửa hàng này mà anh lại mở miệng nói muốn đánh giá ba sao ư?”
“Đúng vậy, môi trường tôi đánh giá thấp, biển hiệu cũng thấp, độ thoải mái cũng thấp. Ngay cả tiêu chí về dụng cụ như dao nĩa đều khó mà đánh giá cao được.”
Vương Henry nhanh chóng phản bác: “Không, không, chỉ có thưởng thức qua các anh mới có thể biết được mùi vị đó rốt cuộc là thế nào. Có thể nói đây là một món ăn có thể bỏ qua các yếu tố khác. Lân này mọi người tới, chỉ cần ăn được món bánh kếp này thì tuyệt đối sẽ không hề hối hận.”
Mọi người đều nghi ngờ sự tâng bốc của Henry, theo bọn họ thấy thì Vương Henry hoàn toàn bị ma nhập rồi.
Sao có thể như vậy được!
Món ngon đến mức có thể không cần dựa trên những yếu tố khác?
Điều này nghe qua thực sự là quá mơ hồ rồi.
Những người đang xếp hàng nhìn thấy Henry thì không khỏi bàn luận.
“Mọi người xem, cái tên người nước ngoài lần trước lại đến rồi.”
“Chết tiệt, vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại nữa, không ngờ anh ta lại đến, lần này anh ta lại định làm gì đây?”
“Còn đưa không ít người đến, tôi đã nói rồi mà, sự cạnh tranh lại càng ngày càng lớn rồi.”
“Ôi!”
Điền Thần Côn đang bận rộn, lúc nhìn thấy đám người nước ngoài cũng sững sờ, nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Phàm.
“Cậu nhìn xem, người nước ngoài đó lại đến nữa rồi, còn đưa một đám người theo nữa.”
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn xem, đúng là thế thật!
Sau khi Vương Henry có trải nghiệm đầu tiên thì rất thông thạo với việc này.
“Mấy người học theo tôi, nhất định phải xếp hàng, nếu không thì những khách hàng khác sẽ tức giận đấy.”
“Ôi không, lại sắp hết rồi!”
Henry không ngừng đếm số lượng, sau khi phần bánh kếp thứ mười được bán ra, anh ta thậm chí còn có ý nghĩ muốn chết, sau đó là khuôn mặt bất lực nhìn đồng nghiệp.
“Hết cách rồi, hôm nay lại bán hết rồi.”
Nhưng cho dù là như vậy, anh ta cũng không muốn cứ thế từ bỏ, vẫn muốn thử vận may.
Anh ta đi tới trước gian hàng.
“Ông chủ, xin chào, cho hỏi mỗi ngày chỉ bán mười phần thôi sao?” Vương Henry hỏi, sau đó chỉ vào người ở phía sau, nói: “Đây đều là đồng nghiệp của tôi, bọn họ đều đến đây ăn thử.”