Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1364 - Chương 1364 - Hưng Phấn Đến Tiểu Ra Quần

Chương 1364 - Hưng phấn đến tiểu ra quần
Chương 1364 - Hưng phấn đến tiểu ra quần

Chương 1364: Hưng phấn đến tiểu ra quần

Vương Henry quan sát ở khoảng cách gần, sau đó tiếc nuối lắc đầu: “Tôi không biết vì sao lại có nhiều người thích cái bánh này như vậy, nhưng chỉ từ ánh mắt chuyên nghiệp của tôi đánh giá thì chiếc bánh kếp này là sản phẩm không thành công. Nó chỉ tỏa ra mùi hương khá thơm, còn về chuyện có ngon hay không thì tôi e rằng nó sẽ làm tôi thất vọng.”

"Bởi vì muốn làm được một món ăn ngon thì nguyên vật liệu là thứ quan trọng nhất. Nếu nguyên liệu không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hương vị. Haizz! Không nghĩ tới xếp hàng bốn ngày lại chỉ nhận lại được loại đồ ăn này, điều này thật làm người ta phải thất vọng mà!”

Vương Henry nhìn trái nhìn phải, đưa những lời bình luận rõ ràng mạch lạc nhưng vẫn không ăn.

Lâm Phàm cũng không tức giận, dù sao thì hắn cũng đã biết kết quả sau cùng rồi,.

Loại tình huống này cũng không hiếm lạ gì, ngược lại là chuyện rất bình thường.

"Ăn một miếng đi!" Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Vương Henry lắc đầu: “Vốn tôi không muốn ăn đâu nhưng nếu đã bỏ ra hai trăm ngàn để mua thì không ăn sẽ rất lãng phí.”

Cắn một miếng.

"Tôi chỉ...."

Đột nhiên!

Hiện trường yên tĩnh.

Vương Henry mở to hai mắt, trong mắt giống như có ngọn lửa giận đang phun trào. Trong nháy mắt khoang miệng đã nhét đầy bánh kếp.

Anh ta cảm thấy linh hồn của mình dường như đang rung động mạnh mẽ.

Ở trong đầu, anh ta cảm thấy như bị một đống đồ ăn ngon vây quanh, nhưng anh ta lại không thể ăn những món ăn này. Đột nhiên có một cái bánh kếp xông qua vòng vây, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập lên mặt anh ta.

"A!"

Vương Henry đột nhiên hừ to một tiếng, một tay vuốt ngực mình, lộ ra vẻ mặt rất phóng đãng.

Những người xung quanh nhìn thấy một màn này thì lập tức trợn tròn mắt.

"Người ngoại quốc này làm gì vậy? Rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì?”

"Không biết, nhưng còn khoa trương hơn cả chúng ta nữa.”

Lâm Phàm nhìn Vương Henry, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó vẫy tay với những người dân xung quanh.

"Được rồi, được rồi! Mọi người giải tán đi, để người bạn quốc tế này hưởng thụ một chút.”

"A! Ngon quá! Làm sao có thể ngon như vậy chứ?" Lúc này, Vương Henry gào lên, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh mà lẩm bẩm một mình, sau đó cắn từng miếng một.

"Làm sao có thể như vậy? Vì sao?"

"Đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc."

Người ở phố Vân Lý đã sớm quen với loại tình huống này, chỉ là tên ngoại quốc này còn khoa trương hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng quên đi, tha thứ cho anh ta vậy.

Dù sao cũng không phải là chuyện mất mặt gì.

Có ông chủ nhỏ ở đây, đó là rất bình thường.

Biểu cảm của Vương Henry thực sự quá khoa trương, khiến người khác có chút không chịu nổi.

Điền Thần Côn suy nghĩ, nói: “Tôi nói này, rốt cuộc cậu đã bỏ gì vào trong bánh kếp, người từng ăn nó đều trở nên như thế, thực sự mẹ nó quá là không có khoa học mà.”

“Tôi mẹ nó làm sao mà biết được, tay nghề này là tôi học từ bác gái ở trên phố. Theo tôi thấy thì người ngoại quốc này chắc chắn là chưa từng ăn bánh kếp bao giờ cho nên mới quá mức hưng phấn, chúng ta đừng lo lắng, chờ thêm chút nữa xem sao.” Lâm Phàm qua loa nói khoác.

Điền Thần Côn tỏ vẻ, tôi tin cậu mới là lạ.

Lúc này, Vương Henry nhét toàn bộ bánh kếp vào trong miệng, vẻ mặt còn lộ vẻ thèm thuồng. Hơn nữa, con liếm sạch mảnh vụn trong bọc và hộp chứa, không muốn để sót một chút mẩu vụn nào.

Bây giờ anh ta đã hoàn toàn bị món bánh kếp này chinh phục rồi. Sau đó lộ ra vẻ mặt không dám tin, cũng không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh, hai tay gã nắm lấy quầy hàng, ánh mắt sáng ngời hỏi.

“Sao cậu lại có thể làm bánh kếp ngon như vậy!”

Câu hỏi này Lâm Phàm cũng rất khó mà trả lời, tại sao lại ngon như vậy à?

Thực sự rất khó nói, có lẽ là chỉ có thể đi hỏi bách khoa toàn thư mà thôi.

Vương Henry dám thề, đây là món ăn ngon nhất mà anh ta chưa từng trải nghiệm, có thể nói là đời này anh ta cũng chưa từng được ăn món ngon như vậy.

Mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ như không có gì đặc sắc, nhưng chỉ sau khi cho vào miệng, anh ta mới phát hiện những món ăn mà trước đây bản thân từng nếm thử hoàn toàn không có cách nào có thể so sánh với món này.

“Người anh em, bình tĩnh, bình tĩnh đi!” Nhìn vẻ mặt hưng phấn và điên cuồng của đối phương khiến Lâm Phàm thực sự sợ hãi, lỡ đối phương không bình tĩnh được mà tiểu ra quần thì đến lúc đó sẽ lại lên tin tức mất.

Ngay cả tiêu đề cũng nghĩ xong rồi.

‘Người bạn nước ngoài ăn bánh kếp xong hưng phấn đến tiểu ra quần’

……

Hiện trường, đám người Lâm Phàm bọn họ không nói câu nào, chỉ có Vương Henry ở đó lải nhải một mình, cuối cùng dường như anh ta nói đến cái gì đó rất ghê gớm thế là mới hưng phấn rời đi.

Trong cửa hàng.

Lâm Phàm và những người khác nhìn nhau.

Điền Thần Côn không khỏi lo lắng nói: “Người nước ngoài này không phải bị ngốc luôn rồi đó chứ?”

“Cũng có khả năng.” Lâm Phàm hơi lo lắng, nếu là do ăn bánh kếp mà bị ngốc thì trong lòng hắn cũng rất áy náy.

Nhưng người cũng đi rồi, hắn cũng không quan tâm nữa.

Bình Luận (0)
Comment