Chương 1363: Mua bánh từ phe chợ đen
Lúc này trong lòng Vương Henry lại rất ngứa ngáy. Anh ta ngửi mùi hương ở đây nhiều ngày như vậy. Mục đích của anh ta chỉ có một, đó chính là tự mình nếm thử một lần, nhìn xem rốt cuộc bánh kếp ở đây ngon tới cỡ nào.
Nhưng đối phương hiển nhiên chính là không cho anh ta cơ hội này.
Vương Henry cất giấy tờ tùy thân, vẻ mặt thất vọng muốn rời đi nhưng đúng lúc này, nhóm người chợ đen đã thấy người ngoại quốc này nên cũng động tâm.
Nhất là hôm nay bọn họ lại trùng hợp mua được một phần bánh kếp.
Anh ta vội vàng đi đến trước mặt Vương Henry: “Xin chào, anh bạn quốc tế, có phải anh muốn mua bánh kếp?”
Vương Henry mặt ủ mày chau gật đầu một cái: “Đúng vậy!”
"Ôi chao! Sao anh không nói sớm chứ? Chỗ tôi có một phần bánh kếp đây.” người này lấy ra một cái bánh kếp đã được đóng gói xong, cười tủm tỉm nói.
Vương Henry thấy người này thật sự có bánh kếp thì lập tức hứng thú: “Anh thật sự nguyện ý cho tôi sao? ”
"Không, không! Đương nhiên là phải có thù lao rồi! Anh phải trả giá một chút." Người này xoa xoa tay nói.
......
Điền Thần Côn nhìn thấy tình huống này thì bó tay: “Tôi nói này, chúng ta cứ để đám người chợ đen bán ở trước cửa hàng của chúng ta như vậy có ổn không vậy?”
Lâm Phàm thì không sao cả, chỉ nhún vai: “Không sao cả! Người ta dựa vào vận may xếp hàng, vì sao chúng ta lại không bán cho người ta chứ?”
Điền Thần Côn thở dài: “Haizz! Hết cách rồi! Nếu cậu chịu tăng giá thì tốt biết bao.”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Tôi cũng không phải là một tên gian thương.”
Bây giờ, giá của chiếc bánh kếp của hắn ở bên ngoài là bao nhiêu?
Lần trước hắn có hỏi một vị buôn chợ đen, hình như giá khởi điểm là 100 ngàn. Đối với Lâm Phàm, hắn cảm thấy chuyện này rất đáng tự hào.
Lúc này tên buôn chợ đen và Vương Henry tiếp tục nói chuyện với nhau.
"Giá bao nhiêu?" Vương Henry hỏi.
Anh ta cảm thấy mình là người đánh giá ẩm thực đáng thương nhất. Những người khác đều được ăn miễn phí nhưng đến anh ta thì ngược lại, phải bỏ tiền túi của mình ra. Nếu nói chuyện này ra thì anh ta nhất định sẽ bị bạn bè cười chết mất.
Người buôn chợ đen dựng hai ngón tay lên: “200 ngàn.”
"Hả?" Vương Henry ngơ người: “Bao nhiêu cơ?”
Người buôn chợ đen: “Hai trăm ngàn! Anh đừng xem thường cái bánh kếp này. Đây chính là bánh kếp do Lâm đại sư làm. Mùi vị khỏi phải nói, đó chính là mỹ vị nhân gian đấy! Anh xem đi! Trong điện thoại của tôi có rất nhiều người đang gọi tôi, họ đều đang hỏi chuyện bánh kếp. Do tôi thấy anh đang cần, lại nhân dịp bánh còn nóng nên mới bán cho anh, coi như là chiếu cố bạn bè quốc tế.”
Hiện tại Henry không muốn nói thêm gì nữa, anh ta cứ cảm thấy như mình đã rơi vào trong một cái bẫy nào đó, bị người ta lừa đến phố Vân Lý này, rồi lại ngửi thấy hương vị đấy mấy ngày, sau đó lại không mua được. Hiện tại cái tên chợ đen lại đến đây bán với giá hai trăm ngàn, đây chính là muốn ăn sạch anh ta mà.
"Quá đắt!" Vương Henry lắc đầu.
Người buôn chợ đen không nói nên lời: "Haizz! Không ngờ người đánh giá Michelin lại không có mắt nhìn như vậy. Tôi nói cho anh biết, giá bánh kếp do Lâm đại sư làm, 200 ngàn vẫn còn ít đấy. Anh không biết bên ngoài có bao nhiêu người sành ăn vì để ăn được cái bánh này mà đều ra giá rất cao. Tôi thấy anh không giống người ta, thôi quên đi, tôi vẫn bán cho người khác vậy.”
Vương Henry nghe thấy như vậy thì ngay lập tức thấy không phục.
Anh ta không nghĩ tới có một ngày mình lại bị người ta xem thường, đây chính là sỉ nhục trình độ chuyên nghiệp của anh ta.
"Anh đừng đi, tôi mua!" Lúc này Vương Henry không nghĩ được gì nhiều, giờ anh ta chỉ muốn nếm thử bánh kếp này một chút. Bây giờ anh ta đã sắp không chịu được sự tủi thân này rồi.
Chuyển khoản WeChat.
Nếu để cho đồng nghiệp biết anh ta bỏ ra 200 ngàn chỉ để mua một phần bánh kếp thì nhất định sẽ cho rằng anh ta bị điên rồi.
Cầm bánh kếp đi đến cửa hàng.
"Ông chủ, tôi có thể nói với cậu một chút không?" Vương Henry mở miệng nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Được, anh cứ tự nhiên!”
Dân chúng chung quanh cũng không rời đi mà vây quanh ở nơi đó. Bọn họ muốn xem rốt cuộc người ngoại quốc này muốn làm gì.
Vương Henry mở vỏ bọc bánh ra, lập tức có một mùi hương xông thẳng vào mũi, chóp mũi ngửi ngửi, sau đó dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhìn: “Mùi thơm rất mê người, đây là mùi thơm mà tôi chưa từng ngửi qua.”
Lâm Phàm gật gật đầu, để đối phương tiếp tục bình luận.
Mà Vương Henry cũng tiếp tục nói: “Chỉ là những nguyên liệu trong này lại không tốt cho lắm. Anh xem nguyên liệu này đi, chắc đây là loại rẻ nhất. Còn cả đây nữa, tuy rằng bên ngoài rất tinh xảo nhưng gia vị lại không được đồng đều. Nếu như dùng ánh mắt chuyên nghiệp để nói thì phần bánh kếp này chỉ có thể nhận được điểm thấp nhất.”
Người dân xung quanh nhìn nhau.
"Tên này đang làm gì cái quái vậy?"
"Không biết nữa, hình như là đang chê bai tay nghề làm bánh kếp của ông chủ nhỏ."
"Mẹ kiếp! Cái tên này nhất định là đang muốn trả thù mà."
"Cmn! Anh ta nói nhiều như vậy làm gì? Mẹ nó! Nhất định phải để anh ta ăn, nhất định phải làm anh ta khóc."