Chương 1362: Vương Henry ngã bài
"Đừng nóng vội! Địch bất động, chúng ta cũng bất động. Chỉ cần anh ta vừa động thì chúng ta sẽ lập tức đi lên trấn áp. Như vậy thì chúng ta mới chiếm được lý lẽ." Một công dân lý trí nói.
Những người khác cũng ở một bên gật đầu, lời này nói có lý.
Lâm Phàm nhìn người ngoại quốc trước mắt này thì cảm thấy tình huống này có chút không đúng.
"Anh đang làm gì vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Điền Thần Côn vội vàng đi tới một bên: “Tôi đã nói rồi, trạng thái tinh thần của tên ngoại quốc này không đúng. Chỉ sợ mấy ngày nay đã bị việc xếp hàng làm sụp đổ rồi.”
Vương Henry không nói gì mà im lặng hồi lâu, sau đó mở túi xách ra, trực tiếp lấy ra không ít giấy tờ tùy thân.
Hiện tại anh ta đã chịu không nổi rồi. Anh ta xếp hàng nhiều ngày như vậy mà không được chọn một lần nào. Anh ta cũng không biết khi nào mình mới có thể thưởng thức được bánh kếp, cho nên anh ta không muốn chờ đợi nữa, anh ta nhất định phải cho đối phương biết thân phận thật sự của mình.
"Mời cậu xem, tôi là một trong những người đánh giá ẩm thực của Michelin, tôi muốn thử bánh kếp của cậu." Vương Henry nói.
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “À, Michelin à? Nhưng số lượng hôm nay đã bán hết rồi, nếu có thể thì ngày mai anh lại tới xếp hàng nhé.”
Vương Henry trợn tròn mắt, sau đó nhìn Lâm Phàm và nói một lần nữa: "Tôi là một nhà phê bình ẩm thực Michelin." ”
"Ừ, tôi biết!" Lâm Phàm gật đầu, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao?”
"Tôi muốn thử bánh kếp do cậu làm một lần, sau đó sẽ xem xét xem nó có thể được ‘đánh sao’ hay không." Vương Henry nói.
Anh ta thấy, nếu như là đầu bếp khác nghe nói như vậy thì nhất định sẽ vô cùng phấn khích bởi vì có thể được Michelin ‘đánh sao’ thì lúc đó tiền tài, địa vị sẽ lũ lượt kéo đến.
Và đây chính là giấc mơ cuối cùng của rất nhiều đầu bếp.
Người dân xung quanh thì thầm: “Michelin là cái gì vậy? Không phải là bán lốp xe sao?”
"Đấy là do cậu không biết rồi, ẩm thực Michelin chính là một đơn vị đánh giá ẩm thực của nước ngoài. Nếu có thể lên đó thì nhất định rất lợi hại đấy. Đến lúc đó, cả thế giới đều có thể biết Lâm đại sư."
"Lợi hại như vậy sao?"
"Lợi hại cái rắm! Nếu như để cho cả thế giới đều biết thì không phải sau này sẽ có thêm nhiều người đến giành vị trí với chúng ta sao?”
"Nói rất có lý!"
Lâm Phàm không có quá nhiều hứng thú với chuyện này: “Nếm thử thì có thể nhưng phải xếp hàng. Nếu hôm nay đã không mua được vậy thì ngày mai anh lại tới đây mua đi.”
Vương Henry nhìn Lâm Phàm, anh ta cảm thấy người trước mắt này không hề làm theo lẽ thường: “Tôi là Michelin.”
"Tôi đã biết anh là Michelin rồi, anh không cần nói nữa. Quy tắc nơi này của tôi chính là như vậy, hôm nay bán xong mà không mua được thì ngày mai lại đến xếp hàng. Còn chuyện có thể được ‘đánh sao’ hay không thì không quan trọng. Bởi vì bánh kếp do tôi làm là bánh kếp ngon nhất trên thế giới, không cần đánh giá." Lâm Phàm rất tự tin nói.
Nói đùa sao? Có thêm sức mạnh thần bí của bách khoa toàn thư mà vẫn không thể là món ăn ngon nhất trên thế giới thì không phải là nói đùa rồi sao?
"Tôi... Tôi." Giờ phút này, Vương Henry đột nhiên không biết phải nói gì.
Ngay lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy thân phận mà mình luôn rất tự hào lại không có bao nhiêu tác dụng.
Lúc này anh ta rất muốn khóc.
Đối với Vương Henry mà nói, những gì xảy ra vào ngày hôm nay hoàn toàn không giống trong suy nghĩ anh ta.
Nếu như là bình thường, lúc này đối phương nhất định sẽ phấn khích chuẩn bị một phần bánh kếp tinh xảo để cho anh ta nếm thử. Thế nhưng tình huống hiện tại, lại làm anh ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Tên này căn bản không hề để ý đến Michelin.
"Có thể cho tôi một phần hay không? Bánh của cậu thật sự rất khó mua.” Vương Henry mở miệng nói.
Anh ta hy vọng đối phương sẽ cho mình một phần, coi như là kiểm tra một chút.
Lâm Phàm lắc đầu: “Không được! Chỗ này của tôi mỗi ngày chỉ bán mười phần. Nếu tôi đưa cho anh, người khác không phải sẽ cảm thấy không vui sao? Ở chỗ tôi rất công bằng cho nên ngày mai anh lại tới đi. Tôi tin ngày mai cậu nhất định có thể mua được.”
Vương Henry sắp không nhịn được mà chửi mẹ, mua cái rắm! Anh cũng không xem nơi này có bao nhiêu người, mấy trăm người cướp mười phần bánh kếp. Nếu anh ta mua được thì có thể đã gặp quỷ rồi.
Anh ta không dám tưởng tượng đến cảnh nếu mình vì một phần bánh kếp mà xếp hàng đến một tháng thì sẽ như thế nào.
Nhưng nhìn thái độ này của đối phương thì rõ ràng chính là không chịu thương lượng.
Người dân xung quanh gật đầu.
"Xem đi! Đây chính là ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ rất công bằng."
"Michelin là cái gì chứ? Ông chủ nhỏ của chúng ta căn bản không thèm để ý đến."
"Đúng vậy! Ngàn vạn lần đừng xem ông chủ nhỏ của chúng tôi như những người khác, như vậy sẽ không có tác dụng gì đâu."
Vương Henry thở dài, trong lòng chán nản. Anh ta cảm thấy việc phá quy tắc ở đây chính là một việc quá sức.