Chương 1361: Lại thêm một tên phát điên
"Cái gì? Vậy là xong rồi sao? "Vương Henry sửng sốt, lộ vẻ không dám tin. Anh ta đứng ở đây chưa được bao lâu mà số lượng của ngày hôm nay đã hết rồi.
Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh vỗ vào vai Vương Henry: “Lần đầu tiên đến sao?”
Henry gật đầu: “Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên tôi đến đây.”
Người đàn ông vạm vỡ gật gật đầu: “Lần đầu tiên đến thấy chuyện này bất ngờ là bình thường, cậu chậm rãi làm quen đi. Nếu vận may không tốt thì rất khó mua được. Chỉ là cậu đừng nản lòng, một ngày nào đó sẽ đến lượt cậu mà thôi. Chỉ là tôi phải nói cho cậu biết, ngàn vạn lần đừng có gây chuyện, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Vương Henry cười nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi sẽ không làm loạn, tôi rất tuân thủ quy tắc.”
"Vậy thì tốt rồi!" Người đàn ông vạm vỡ không nói thêm gì nữa, không mua được thì rời đi.
Vương Henry cảm thấy mình đã khám phá ra một lục địa mới và cảm thấy hoàn toàn khác với những gì mà anh ta đã gặp trước đây.
Anh ta rất tự tin, nếu như mình công bố thân phận của bản thân thì đối phương nhất định sẽ mở một bữa tiệc cho riêng mình.
Nhưng anh ta không muốn làm như vậy bởi vì mọi người đều bình đẳng trước đồ ăn.
Quy củ chính là quy củ, anh ta sẽ tuân thủ quy củ nơi này, sẽ không bởi vì thân phận của mình mà trở nên khác biệt với mọi người, bởi vì làm như vậy chính là không tôn trọng với đồ ăn ngon.
Ngày hôm sau!
Vương Henry lại không mua được bánh kếp.
Lại một ngày trôi qua.
Vương Henry đến đây đầy hy vọng nhưng lại phải rời đi trong thất vọng.
Liên tục mấy ngày.
Vương Henry không tin mình không thể mua được, nhưng thực tế đã cho anh ta một bài học sâu sắc, anh ta thực sự không thể mua.
Anh ta cảm thấy mình sắp điên rồi, không phải chỉ là mua một cái bánh kếp thôi sao? Tại sao anh ta lại phải xếp hàng ở đây mỗi ngày nhưng vẫn không mua được chứ?
Ngay từ đầu.
Anh ta còn cảm thấy quy tắc ở nơi này không tồi, nhưng hiện tại anh ta chỉ muốn nói “Ông trời ơi, người có thể nhân từ một chút được không hả?”
Vào buổi sáng một ngày nọ.
Điền Thần Côn lặng lẽ đi tới bên cạnh Lâm Phàm: “Cậu phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy hôm nay có thể sẽ có chuyện xảy ra.”
Lâm Phàm: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
"Cậu xem người ngoại quốc kia đi, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta. Mấy ngày trước tôi đã chú ý đến anh ta rồi, tôi thấy ánh mắt của anh ta nhìn về phía chúng ta càng ngày càng không thân thiện." Điền Thần Côn lặng lẽ chỉ vào người ngoại quốc kia, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Không thể nào! Tôi thấy người ta rất bình thường mà." Lâm Phàm liếc mắt một cái, không nhìn ra chuyện xấu gì.
Huống hồ ở chỗ này còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ anh ta không sợ fan chính nghĩa của hắn sẽ nhấn chìm anh ta sao?
"Không, không!" Điền Thần Côn lắc đầu: “Tôi cảm nhận được một cỗ sát ý. Dù sao cậu nên cẩn thận một chút. Tôi cũng sẽ nhìn chằm chằm anh ta. Nếu anh ta dám ra tay thì đôi tay này của tôi sẽ làm anh ta không thể phân biệt được đông tây nam bắc nữa.”
Lúc này trong lòng Vương Henry rơi vào tình thế khó xử.
Anh ta muốn nói ra thân phận thật sự của mình, thật ra tôi là một trong những người đánh giá của Michelin, tôi muốn nếm thử bánh kếp.
Không được! Quy tắc chính là quy tắc, anh ta sao có thể phá hư quy tắc của đồ ăn ngon được chứ? Anh ta không tin mình xếp hàng không được.
Tại thời điểm này, đáy lòng của Henry chịu đủ giày vò. Đó là một cảm giác mà anh ta chưa bao giờ trải qua.
Anh ta đã nếm thử bao nhiêu món ngon nhưng chưa bao giờ lại khó thưởng thức một món ăn ngon như thế này cả.
Anh ta xếp hàng ở đây bốn ngày, nhưng điều khiến anh ta không nghĩ tới chính là mỗi một lần đều là tay không trở về. Mỗi ngày đều ngửi được hương thơm đó nhưng lại không thể ăn, đây quả thực chính là một loại tra tấn mà.
Trơ mắt nhìn người khác ăn, mình cho dù muốn ăn cũng không ăn được. Nỗi khổ này phải chịu đựng ở đâu cơ chứ?
Ngay khi đáy lòng anh ta đang tranh đấu dữ dội thì có một giọng nói truyền đến làm anh ta sụp đổ ngay lập tức.
"Thật ngại quá, phần bánh kếp của hôm nay đã hết!"
"Không..." Nghe được giọng nói này, Vương Henry hét lên. Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người xung quanh anh ta đều tránh ra, sau đó hoảng sợ nói.
"Mọi người cẩn thận, người ngoại quốc này sắp nổi giận rồi!"
"Anh ta muốn làm gì?"
"Điên rồi! Lại thêm một tên phát điên rồi!"
"Haizz! Người mới này thật không nghe lời. Nếu đã không có kiên nhẫn chờ thì cũng đừng chờ. Nhân lúc bản thân chưa từng được ăn bánh kếp thì nên nhanh chóng rời khỏi bể khổ mới là lựa chọn sáng suốt nhất."
Vương Henry cúi đầu và bước nhanh đến quầy hàng.
Những người chung quanh nhìn thấy tình huống này thì lập tức biết sắp có chuyện không hay xảy ra. Vừa định tiến lên trấn áp người ngoại quốc này thì đã bị người ta kéo lại.