Đạo hữu ơi, tặng truyện ít kim phiếu nha, cám ơn nhiều lắm luôn
Chương 1370: Tuyển thủ quốc gia đến tiệm
“Ôi.” Lâm Phàm thở dài, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Không ngờ lại như vậy, ông nhớ lại xem, lúc đó hai chúng ta mở cửa hàng, cũng chính là cuộc sống ngày đây mai đó, kiếm chút tiền sống cuộc sống nhàn hạ. Thế nhưng ông nhìn bây giờ xem, nhiều người như vậy thì áp lực rất lớn, thật hối hận khi lúc đó mở cửa hàng, nếu sớm biết sẽ như vậy thì tôi đã không tiếp tục bán hàng rồi.”
“Đừng như vậy, anh Lâm, mọi người đều người một nhà, đừng làm tổn thương nhau nữa.” Triệu Chung Dương vừa nghe vậy vội vàng xua tay, vẻ mặt sợ hãi, là vì sợ bị anh Lâm làm cho ngộ thương.
Cậu ta phát hiện bây giờ kỹ năng giả bộ làm màu của anh Lâm càng ngày càng cao, không cẩn thận là có thể bị khiến người ta tổn thương.
Lâm Phàm bất lực lắc lắc bả vai, đây hoàn toàn không phải là giả vờ, mà thực sự là như vậy.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm nhìn bên ngoài vẫn đông nghịt người thì cũng cảm thấy đau lòng không nói nên lời, nhiều người chờ như vậy, mỗi ngày mình lại chỉ bán mười phần, như vậy tốt thật sao?
Nếu bởi vì nguyên nhân mỗi ngày chỉ bản mười phần gây ra bạo loạn, liệu hắn có bị đánh hay không?
Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu, không thể thoát ra được.
Với những người dân lâu năm mà nói, bọn họ thật sự không muốn nói thêm gì nữa, nói thêm nữa thì đều là tội.
Như vậy dễ dàng không?
Nhìn tình hình lúc này, người đông nghìn nghịt, đây là muốn dọa chết ai chứ? Sau này muốn mua bánh kếp sẽ giảm tuyến tính, được không?
Buổi chiều.
Ngô Hoán Nguyệt: “Anh Lâm, có rất nhiều người khiếu nại, họ đều nói rằng không nên chỉ bán mười phần như thế.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhìn Ngô Hoán Nguyệt, biết làm sao được, mười phần đã là rất tốt rồi, nếu tăng thêm số lượng thì bản thân không phải là sẽ bận chết hay sao?
“Ồ, Cẩu gia lại ra ngoài rồi đúng không?” Lâm Phàm đổi chủ đề hỏi.
“Ra ngoài rồi, mỗi ngày sáng sớm đều chạy ra ngoài, cũng không biết là làm cái gì, bình thường đều đến buổi chiều mới nhìn thấy.” Triệu Chung Dương nói.
Hắn phát hiện ra hành vi kỳ lạ của Cẩu gia, vốn dĩ là muốn phát trực tiếp cuộc sống của Cẩu gia, nhưng ai mà ngờ được chân của Cẩu gia lại chạy có thứ tự như vậy, chớp mắt cái là mất tăm không thấy tăm hơi, thực sự là không tìm thấy được.
Trong lòng Lâm Phàm vẫn đang băn khoăn về nhiệm vụ, chỉ là không biết nhiệm vụ này không biết bao giờ mới có thể hoàn thành.
Cẩu gia đẳng cấp cao thượng, mẹ nó, rốt cuộc là phải cao thượng bao nhiêu.
Đúng lúc này.
Một đám người xuất hiện trước cửa cửa hàng.
“Lâm đại sư.” Thôi Quốc Dân dẫn theo đội viên của mình, khuôn mặt đầy ý cười đứng trước cửa.
Lâm Phàm nhìn thấy người đến lập tức sững sờ: “Anh…anh…”
Tiêu rồi, hắn không biết người trước mặt này là ai.
Thôi Quốc Bân vẻ mặt tuyệt vọng: “Lâm đại sư, chúng ta nói chuyện trên điện thoại rất vui vẻ mà, sao cậu lại quên tôi nữa rồi?”
“À, Thôi Quốc Bân, ngại quá, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp.” Lâm Phàm lúng túng cười: “Nào, nào, mau vào trong đi.”
Thôi Quốc Bân mặt đầy ý cười, sau đó dẫn các đội viên đi vào.
“Xin chào, Lâm đại sư, tôi là Hứa Tùng.”
Lâm Phàm nhìn người thanh niên trước mắt, không nhịn được cười nói: “Tôi biết cậu, tôi xem ảnh của cậu ở trên mạng rồi, trông khá đẹp trai.”
Hứa Tùng cảm thấy hơi xấu hổ, tuy nhìn hai người có vẻ đều là ngưởi trẻ tuổi, nhưng khi đối diện với Lâm đại sư trước mặt thì luôn cảm thấy hơi căng thẳng.
Sau đó những nhân viên khác cũng tự mình giới thiệu, bọn họ đều rất ngưỡng mộ kỹ năng của Lâm Phàm, vô cùng bội phục hắn.
Lần này đến Thượng Hải, mục đích chính đó là xem vết thương cho Hứa Tùng, còn mục đích kế chính là cùng Lâm đại sư đánh một hai trận bóng, xem sự chênh lệch thực lực.
Thôi Quốc Bân cười nói: “Lâm đại sư, chỗ này của cậu thực sự quá ghê gớm rồi đó, cửa hàng thứ hai ở trong nước được Michelin đánh giá ba sao, hơn nữa còn đánh bóng bàn giỏi như vậy, thật là quá lợi hại.”
Lâm Phàm cười: “Tạm được thôi.” Sau đó nhìn về phía Hứa Tùng: “Đây là bệnh cũ ở chân cậu ấy phải không?”
Thôi Quốc Bân giật đầu: “Là bệnh cũ, trước đây từng bị thương, bởi vì thi đấu với cường độ quá lớn, không nghỉ ngơi tốt nên để lại mối tai họa tiềm ẩn, từng đi khám rất nhiều bác sĩ, tuy có chút hiệu quả nhưng không có cách nào chữa khỏi tận gốc được.”
“Ngồi xuống đi, tôi xem thử.” Lâm Phàm sờ chân Hứa Tùng, sau đó gật đầu: “Không phải vấn đề lớn, không sao đâu, có thể chữa khỏi tận gốc.”
Hứa Tùng có chút không dám tin: “Lâm đại sư, thực sự có thể chữa trị sao?”
Thôi Quốc Bân ở một bên vỗ đầu Hứa Tùng: “Nhóc con, cậu nghi ngờ cái gì, Lâm đại sư là thần y đấy có biết không? Trước đây lúc Lâm đại sư khám bệnh miễn phí, không biết đã chữa được biết bao nhiêu căn bệnh khó chữa.”
Trước khi đến Thượng Hải, Thôi Quốc Bân đã điều tra rất nhiều tin tức về Lâm đại sư ở trên mạng, lúc nhìn thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Cảm giác người này, có đôi khi so sánh thì thực sự không có cách nào để so sánh, quả thực là người so với người khiến người ta tức chết.
Hứa Tùng sờ đầu: “”Anh Thôi, tôi nào có hoài nghi, chỉ là kinh hỉ mà thôi.”
Nếu là người khác xoa đầu thì cậu ta sớm đã trở mặt rồi, nhưng đây là anh Thôi mà cậu ta kính yêu nhất, cũng là người dẫn đường cho cậu ta. Cho dù đánh cậu ta thì cậu ta cũng không một lời phàn nàn.
Đây chính là tâm lý chịu phục.