Chương 1383: Chuẩn bị đi luyện đan
Đúng lúc hắn còn đang bận suy xét thì người dân đã đổ đến xếp hàng mua bánh kếp lúc nào không hay.
Hơn nữa số người này còn nhiều hơn so với trước đây, một số người dân lâu năm than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bây giờ số lượng người thế này đúng là khiến người ta nản chí mà.
Trước đó khi người xếp hàng còn chưa nhiều, bọn họ đã phàn nàn sao lại nhiều người như vậy. Bây giờ thậm chí còn nhiều người hơn, đúng là khiến người ta kinh hãi mà.
Thế nhưng đối với tình huống này, Lâm Phàm lại càng vui vẻ, công thức làm bánh kếp dán ở trên tường chắc chắn lại phát huy tác dụng.
Không thiếu những người dân mới tới đây lần đầu đều nhìn qua tờ công thức dán trên tường kia, thật đúng là xác suất thành công không thấp, cho nên đã tặng cho hắn không ít điểm Bách Khoa Toàn Thư.
Vật vả một hồi xong xuôi, Lâm Phàm lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện cho vị đệ tử của mình.
“Minh Thanh à! Ông đang làm gì đó?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh nói: “Lão sư, tôi còn đang ở trường, bên ngài có chuyện gì sao?”
Lâm Phàm: “Không có gì, gần đây tôi lại muốn chuẩn bị luyện đan, đi với tôi mua chút tài liệu đi.”
Triệu Minh lập tức kinh hô, thoáng có chút hưng phấn nói: “Lão sư, có phải lại nghiên cứu ra đan dược mới hay không?”
Đối với đan dược của lão sư, Triệu Minh Thanh vô cùng ngưỡng mộ, quả thực là kỳ diệu đến mức không thể tin nổi.
Chỉ riêng Tiểu Thông Tuệ Đan kia cũng đã kỳ diệu vô cùng. Bây giờ não của ông ta hoạt động rất năng suất, suy nghĩ rõ ràng liền mạch, đều là do thuốc này mà ra.
Lâm Phàm cười: “ Lời này không phải là thừa thải quá sao, nếu đã muốn luyện đan, vậy chắc chắn là đã nghiên cứu ra đan dược mới rồi.”
Nhưng mà tên của cái nhiệm vụ này, đúng thật là khiến người ta lúng túng.
Thoát ly khổ hải?
Mẹ nó, sao có thể dùng đan dược đến mức thoát ly khổ hải được chứ, đây không phải là muốn mạng người ta sao?
Rõ ràng bây giờ Triệu Minh Thanh cũng không chờ nổi nữa, đối với việc luyện đan của lão sư ông ta rất tin tưởng không có chút nghi ngờ nào. Trình độ luyện chế được đan dược tuyệt đối kinh người, ông ta đều muốn mình là người nhìn thấy đầu tiên đan dược mới này.
“Lão sư, tôi đến ngay bây giờ, ngài cứ đợi tôi.”
Cúp điện thoại xong, Triệu Minh Thanh không có chút do dự nào mà dừng lại hết thảy việc làm trong tay, nhanh chóng chạy đến phố Vân Lý.
Lâm Phàm vẫn ngồi ở chỗ đó, sờ tay lên cằm bắt đầu suy tư.
Hiện tại đan dược trong tay hắn nhiều vô số kể, lít nha lít nhít, quả thực là sáng mù mắt.
Thế nhưng quên những thứ đan dược cao cấp này đi.
Chỉ dựa vào những tài liệu trên thị trường bây giờ, muốn luyện chế những thứ đan dược cao cấp này quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên chỉ có thể tìm những đan dược cấp thấp xem qua một chút.
Thế nhưng coi như xem qua những đan dược cấp thấp kia cũng khó mà luyện chế được. Có những tài liệu mặc dù có, nhưng cũng có những tài liệu lại chưa từng nghe qua.
Cũng không lâu sau đó, Triệu Minh Thanh sắc mặt đỏ bừng hưng phấn chạy tới.
“Lão sư, chúng ta đi luôn bây giờ chứ?” Triệu Minh Thanh hỏi.
Lâm Phàm, nói: “Ừm, đi tìm cho tôi một ít dược liệu.”
Triệu Minh rõ ràng rất hưng phấn, cuối cùng cũng có thể nhìn lão sư luyện đan nữa rồi, cảm giác này đúng thực là hưng phấn vô cùng.
Điền Thần Côn nhìn hai người, không khỏi nghi ngờ nói: “Hai người lại muốn làm gì?”
Lâm Phàm cười: “Đi làm một chuyện lớn, nhưng mà ông không hiểu đâu, ở lại trông cửa hàng là được.”
Điền Thần Côn trong lòng chửi thầm con mẹ nó, cậu còn chưa nói rõ ràng mà còn bắt tôi hiểu .
Nếu nói rõ ràng ra, chắc chắn ông ta có thể hiểu mà.
Trên xe.
Triệu Minh Thanh một mặt hớn hở mong chờ hỏi: “Lão sư, lần này chuẩn bị luyện chế đan dược gì?”
Lâm Phàm sao mà biết luyện chế đan dược gì chứ, phải xem xem có dược liệu gì thì mới làm được. Nếu như không đủ dược liệu, vậy thì luyện chế cũng uổng phí mà thôi.
“Còn phải xem đã, nếu như dược liệu không đủ thì coi như có luyện chế cũng chẳng ra được thành phẩm đâu.”
Triệu Minh Thanh nghe lời này một cái thì hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên: “Lão sư, ý của thầy là lần này sẽ nghiên cứu ra không ít đan dược sao?”
Lâm Phàm gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, nghiên cứu ra mấy cái, nhưng mà bây giờ vẫn chỉ là lý luận, phải tự mình thí nghiệm một chút mới có thể biết có tác dụng hay không.”
Đương nhiên, đây cũng chỉ là thuyết pháp khiêm tốn của hắn, bây giờ cái gì đều đã có đủ nhưng chỉ thiếu mỗi phần dược liệu. Nếu như có dược liệu rồi, luyện chế ra một viên tiên đan cho ông ta cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng ‘Tiên Đan’ gì đó thì cũng chỉ là suy nghĩ loáng thoáng qua một chút mà thôi, nếu thật sự muốn luyện chế ra thì quả thực chỉ có cách nằm mơ, coi như đem mạng ra đổi cũng chẳng đáng là bao.
Triệu Minh Thanh một mực tin tưởng Lâm Phàm: “Lão sư, học trò tin chắc lão sư nhất định có thể làm được.”
Đối với tên học trò nhất mực trung thành với mình này, trong lòng Lâm Phàm cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nhìn mà xem, có một học trò tốt như vậy, đi nơi nào tìm mới được chứ.
…