Chương 1382: Vương Henry lại đến
Sau khi Lâm Phàm cúp điện thoại, tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt hốc mồm nhìn Lâm Phàm.
Hà Thừa Hàn: “Lâm đại sư, tình huống này.....”
Ông a có chút không hiểu, mấy cuộc gọi vừa rồi đến cùng là để chứng tỏ cái gì?
Trần Xương Thịnh lo lắng nói: “Lâm đại sư, cậu tốt nhất đừng đi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, cái tên Lục gia này không dễ chọc đâu.”
Vương Minh Dương, nói: “Nghe tôi nói này người anh em, cậu cũng đừng dọa người mà. Tôi nhìn cậu gọi điện thoại đi mà cả người đều đang run như cầy sấy rồi. Nơi đó là Đông Bắc, không phải Thượng Hải đâu. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi thật sự không giúp cậu được.”
Lâm Phàm cười, nói: “Lo lắng cái gì? Sẽ không có việc gì đâu, huống hồ anh cho rằng tôi chỉ có một thân một mình hay sao. Ở Đông Bắc bên kia, tôi có hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ trung thành, còn có thể sợ hắn sao?”
Trần Xương Thịnh vội vàng nói: “Lâm đại sư, tôi nghĩ là bỏ đi thôi, tôi thấy chuyện này cứ để tôi từ từ suy nghĩ biện pháp, cậu cũng không nhất thiết phải đi.”
Lâm Phàm: “Lão Trần, đây cũng không phải là chuyện của anh, thực ra tôi cùng tên Lục gia này cũng có một chút dính líu. Cái dính líu này trước đó không có giải quyết xong, đó là bởi vì tôi cảm thấy không quan trọng. Hôm nay qua cuộc gọi vừa rồi, tôi càng nhất định phải đi, anh nói người ta mời tôi như vậy , nếu tôi không đi thì mới là không nể mặt mũi có đúng không.”
“Còn có lão Trần, anh yên tâm đi, việc này của anh không bao lâu nữa sẽ xong xuôi, anh cũng không cần lo lắng nữa.” Lâm Phàm nói.
Thế nhưng để cho Lâm Phàm có chút tiếc nuối chính là hắn không nghĩ tới Lục gia vậy mà không có lưu lại số điện thoại của hắn, chuyện này ngược lại là có chút khiến người ta thất vọng mà .
Dù sao trước đó hắn và tên này cũng đã gọi điện thoại qua lại, mắng chửi nhau.
Số điện thoại của Lục gia hắn còn lưu xuống cẩn thận, vậy mà người ta còn chẳng thèm lưu số của hắn, cái này rõ ràng chính là không nể mặt mũi mà.
Không biết gã có mời mình ăn một bữa cơm hay không, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có chút mong chờ đó nha.
Hôm sau.
Lúc Lâm Phàm đi tới cửa hàng, phát hiện có một người nước ngoài cũng đang đứng trước cửa tiệm đợi mình.
Vương Henry bây giờ vẫn nghĩ không thông nổi, có phải đánh giá sao Michelin của bọn họ đã trở nên vô dụng rồi không? Vì sao cái tên người Hoa này không chịu qua lấy giấy chứng nhận cơ chứ?
Anh ta thấy loại chuyện này thật là vô lý, đáng lẽ chuyện này không thể xảy ra được mới phải.
Điền Thần Côn: “Người này này đã đợi cậu rất lâu rồi đấy.”
Lâm Phàm nhìn đối phương hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ông chủ à, anh không nhớ tôi sao, tôi là người đánh giá ẩm thực của Michelin nè. Chúng tôi đã gửi email cho anh, mời anh tới tham gia lễ nhận chứng nhận. Thế nhưng anh lại không tới, cho nên tôi tự mình đến đây đưa giấy chứng nhận cho anh.” Vương Henry nói.
Đối với Michelin bọn họ mà nói, trong những đầu bếp từ bình dân đến cao cấp, bọn họ vốn dĩ không thèm để ai vào mắt.
Tuy nhiên lại có một người có thể khiến đám người Michelin bọn họ rất bối rối, chỉ cần một cái nhíu mày của đối phương, cũng có thể khiến cho Michelin phải trầm tư xem xét lại. Người kia chính là vị siêu đầu bếp của nước Pháp, là đầu bếp được trao huân chương ‘Bắc đẩu bội tinh’ ông ta chính là báu vật của nước Pháp.
Thế mà bây giờ, lại có người trực tiếp từ chối tham gia nghi thức trao chứng nhận, điều này khiến Michelin cảm thấy rất quái dị.
Có một loại cảm giác không nói nên lời.
“À.” Lâm Phàm tiếp lấy giấy chứng nhận, nhìn thoáng qua một chút, dù sao cũng không phải thứ gì mình để tâm.
Lâm Phàm phát hiện mình không đâu cứ tự dưng đi thu thập mấy cái chứng nhận dở hơi.
“Cám ơn, vất vả cho anh rồi, anh không quản đường xá xa xôi ngàn dặm đưa tới, thật đúng là cảm tạ vô cùng.” Lâm Phàm khách khí nói, chứng nhận Michelin này cũng không tệ lắm. Hơn nữa nhìn qua giấy chứng nhận này, cũng không tệ lắm, có thể treo lên tường cũng rất có mặt mũi đó chứ.
Thế nhưng, chuyện nan giải duy nhất chính là bởi vì cái sao Michelin này mà mỗi ngày người đến xếp hàng càng ngày càng đông.
Điều này khiến hắn rất là đau đầu.
Vương Henry nhìn quầy hàng trước mặt, lần này anh ta tới đây kỳ thật cũng rất muốn lại được thử bánh kếp thêm một lần. Kể cả những đồng nghiệp của anh ta, sau khi ăn ở đây rồi trở về thì ngày đêm đều tưởng niệm, nhớ nhung hương vị, nhưng mà lại không có cách nào mua được.
Thế nhưng thấy đối phương dường như không quá để ý đến mình, Vương Henry rất là bất đắc dĩ thở dài, đành rời khỏi nơi này.
Điền Thần Côn: “Với cái thái độ này của cậu, lại còn không tham gia lễ trao giải. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không trao giấy chứng nhận cho cậu.”
Lâm Phàm cười ha ha, cũng không có nói nhảm thêm câu nào.
Không phát thì không phát thôi, làm như hắn thích lắm ấy.
Thế nhưng bây giờ hắn chỉ đang nghĩ một việc, chính là cái nhiệm vụ kia không biết làm sao để hoàn thành.