Chương 1381: Lục gia bị chọc giận
“Vậy là tốt rồi, Anh lão sư khỏe mạnh thì tôi cũng yên lòng, dù sao cũng coi như là quen biết một hồi. Bà ấy biến thành dạng này, tôi cũng rất bất đắc dĩ mà.” Lâm Phàm cảm thán nói.
Lục gia bây giờ có chút không nghĩ ra, gã không biết tên nhóc này gọi điện thoại tới đến cùng là muốn làm gì, nhưng mà nội tâm nói cho hắn biết, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
“Đừng nói nhảm nữa. Nói, đến cùng là có chuyện gì.” Lục gia hỏi.
“Tốt! Nếu Lục gia không muốn trò chuyện nhiều thì tôi cũng nói thẳng nói thật, tôi có một người bạn làm hậu cần. Thế nhưng từ năm trước Lục gia đã bắt đầu nhúng tay vào công việc làm ăn của anh ta, có thể hay không nể mặt mũi của tôi một chút. Bằng không, nếu sự tình làm lớn lên thì đối với người nào cũng đều không tốt.” Lâm Phàm nói.
Đầu dây điện thoại bên kia cũng im lặng một hồi, sau đó bộc phát ra tiếng cười ngông cuồng.
“Năm ngoái, tao cũng nói với mày những lời y như thế, tao nhờ mày cho tao chút mặt mũi, mày có cho sao?”
Lâm Phàm thành thật hồi đáp: “Không cho, nhưng mà cái này cũng không có gì đáng ngại, đó là tôi không cho ông mặt mũi. Lần này ông nể mặt tôi một lần thì lần sau tôi lại nể mặt ông, ông xem có được không?”
“Con mẹ mày, tao thấy là mày đang nằm mơ rồi đấy! Tao nói cho mày biết, không có khả năng, chuyện không liên quan tới mày thì tốt nhất đừng có xen vào, Lục gia tao không phải người dễ trêu như vậy đâu.”
Lạch cạch!
Trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Phàm nhíu mày, sau đó cười khổ nói: “ Mọi người nhìn xem, cái tên này còn tùy hứng như vậy, nhưng đừng lo lắng để tôi gọi một cuộc nữa.”
Điện thoại kết nối.
“Ranh con, mày đừng có chọc tao điên.” Lục gia nổi giận, gã cảm giác cái tên nhãi này còn muốn nhảy lên đầu gã tác oai tác quái.
Lâm Phàm vội vàng nói: “Ai da, Lục gia, sao tự dưng nóng nảy như vậy chứ, có việc gì thì chúng ta thượng lượng kỹ càng là được mà đúng không. Nể mặt của Lâm Phàm tôi đây một lần, sau này trả lại ông cả bản mặt lớn luôn, ông thấy sao?”
“Cút mẹ mày đi , tao cho mày biết, chuyện này mày đừng mơ, cũng đừng có lại gọi cho tao nữa.”
Lạch cạch!
Điện thoại lại cúp.
Lâm Phàm lập tức cảm thấy có chút không cam tâm.
Vương Minh Dương thấy vậy thì có chút lúng túng nói: “Nghe tôi nói này người anh em tốt à, tôi thấy hay là cậu đừng có gọi cho người ta nữa.”
Lâm Phàm khoát tay, nói: “Không có việc gì, cái tên này chính là hèn như vậy, tôi càng phải gọi thêm một cuộc nữa.”
Ở Đông Bắc.
Lục gia thật sự nổi giận, gã cảm giác cái tên nhóc này là ép người quá đáng.
Sự việc lần trước, lửa giận trong lòng của gã còn chưa nguôi ngoai. Thế nhưng cũng không có cách nào, sự việc đã lắng xuống, vậy thì không chấp nhặt làm gì nữa.
Thật không nghĩ đến cái tên nhãi này lại còn dám gọi điện thoại qua, đúng thật là không biết sống chết.
Đinh đinh
Lục gia nhìn xem tên người gọi đến thì tức giận muốn đập luôn cái điện thoại. Thế nhưng hắn vẫn nhịn được, sau đó lại tiếp điện thoại: “Tao đã nói với mày, đừng gọi điện thoại tới nữa, mày có hiểu tiếng người hay không?”
“Được, tao cho mày một cơ hội, nếu mày đến tới trước mặt nói chuyện với tao thì tao sẽ nể mặt mày lần này.”
Vốn dĩ Lâm Phàm còn nghĩ là phải tiếp tục nói chuyện một cách hòa thuận với tên Lục gia này một chút, thật không nghĩ đến cái tên này còn quá nể mặt mũi mình như thế, cho nên lập tức vui vẻ nói.
“Lục gia vì chuyện này mà cũng giận sao? Được, tôi sẽ đến Đông Bắc gặp Lục gia một lần.” Lâm Phàm cười nói.
“Ha ha. Tốt, cứ tới, tao ở chỗ này rất hoan nghênh mày đến, cam đoan sẽ khiến mày khắc sâu ấn tượng.” Lục gia dùng giọng lạnh lùng nói, gã đã nghĩ kỹ. Nếu như không cho tên nhóc này biết thế nào là nặng nhẹ thì chỉ sợ người ta nghĩ mình dễ ức hiếp.
“Cảm tạ Lục gia nhiều, con mẹ mày.”
“Ranh con, mày nói cái gì?” Lục gia nổi giận lần nữa, gã đã lăn lộn lâu như vậy, cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ dễ dàng tức giận như vậy.
Nhưng mà lần này, cũng không giống như những lần khác, gã thực sự bị thằng nhãi ranh này chọc cho tức giận.
Lâm Phàm: “Là con mẹ mày đó.”
Lục gia: “Con mẹ mày, thằng ranh con.”
Lâm Phàm cười ha hả nói: “Chớ mắng người, qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta có thể gặp mặt nhau rồi, tôi chắc chắn phải mang cho ông một ít lễ vật gặp mặt mới được.”
Lục gia, nói: “Lễ gặp mặt, tao coi như xong, mày tới chính là lễ vật tốt nhất.”
“Ai nha, đa tạ Lục gia, lời này nghe sao có thể khiến người ta thoải mái như vậy chứ.” Lâm Phàm cảm giác tên Lục gia này đúng là con mẹ nó biết nói chuyện.
Nghe một chút, cái gì gọi là biết nói chuyện, hắn tới chính là lễ vật tốt nhất, lời này đúng là để cho người ta xúc động nhiều lắm.
“Ha ha.” Lục gia cười lạnh một tiếng,rồi lập tức cúp điện thoại.
Gã ta bây giờ đã không muốn phí lời thêm một chút nào.
Cũng không quan tâm tên nhãi này có dám tới hay không, chỉ cần hắn dám đến, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn lưu lại ấn tượng sâu nhất có thể.
…