Đạo hữu ơi xin tặng cho truyện ít kim phiếu nhé, cám ơn nhiều lắm luôn!!!
Chương 1380: Gọi điện cho Lục gia
Trần Xương Thịnh rõ ràng có chút không cam lòng: “ Bây giờ tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn con đường kia tôi cũng không thể bỏ được, bằng không sẽ làm thương tổn căn cốt doanh nghiệp tôi mất. Tốt nhất chính là đồng ý cho hắn nhập cổ phần, nhưng mà tôi làm sao có thể đồng ý được cơ chứ. Hiện tại hắn cũng thành lập một nhà hậu cần, trực tiếp ăn cướp trắng trợn khách hàng của tôi. Nếu như không đồng ý thì chắc chắn sẽ bị người đến trả thù, tôi đã có không ít khách hàng bị đe doạ, cũng sợ lắm chứ.”
“Vậy sao anh không đi báo cảnh sát?”
Trần Xương Thịnh lắc đầu: “ Tôi báo làm sao được, vô ích thôi, đó là địa bàn của người ta. Tôi cũng đã gọi điện cho lãnh đạo bên kia, nhưng người ta cũng không dám động vào luôn, bảo tôi chiu một chút thiệt thòi cho qua đi là được rồi. Mẹ nó, cứ nghĩ mà tức, tôi hận không thể cho hắn ăn một cái bạt tai luôn ấy chứ.”
“ Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, chuyện này để mọi người cùng suy nghĩ biện pháp xem, cũng không thể để lão Trần bị người ta khi dễ.” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm lúc này lên tiếng nói: “ Tôi cũng đã từng tiếp xúc với tên đó.”
Vương Minh Dương sững sờ: “ Sao cơ? Là như thế nào?”
Lâm Phàm cười cười: “ Tôi gọi điện qua cho tên đó.”
Hà Thừa Hàn nghe nói như thế, không khỏi cười vỗ lão Trần bả vai: “ Lão Trần, lần này anh gặp may rồi, Lâm đại sư nếu đã mở lời giúp anh thì không có chuyện không giải quyết được. Xem ra tên Lục gia này có quan hệ rất tốt với Lâm đại sư nha.”
Kim Vân Dân cười: “Lâm đại sư thật đúng là quen biết không ít người, người tận bên Đông Bắc xa xôi kia cũng biết, đúng thật là lợi hại.”
“Mọi người im lặng một chút, để cho Lâm đại sư gọi điện thoại.”
Trần Xương Thịnh một mặt mong đợi nhìn xem Lâm Phàm, ông ta thật sự muốn giải quyết xong xuôi chuyện này càng sớm càng tốt. Dù sao người ta cứ ghim ông ta như vậy, ông ta chịu không nổi nữa rồi.
Điện thoại kết nối.
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu nghiêm túc: “Ai vậy?”
Lâm Phàm cười, nói: “Lục gia, khỏe không.”
Vương Minh Dương một mặt ý cười, người anh em của mình đúng là lợi hại. Người nào cũng quen biết, xem ra chuyện này coi như là giải quyết xong xuôi rồi.
Lục gia không kiên nhẫn: “Anh là ai?”
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới đối phương vậy mà không nhớ đến mình, đúng là tổn thương lòng người mà. Sau đó hắn mở miệng nói.
“Lục gia, ông đúng thật là quý nhân hay quên chuyện mà, chuyện lần trước, con mẹ ông đã quên rồi sao.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người, nụ cười tự tin kia của Vương Minh Dương cũng hóa đá.
Hắn cảm giác chính mình có phải vừa mới nghe lầm không.
Mới vừa rồi người anh em tốt của mình nói cái gì với người ta cơ chứ?
Sao cứ có cảm giác khiến người ta nghe không hiểu chú?
Con mẹ mày?
Sao cái lời thoại này, nghe khó hiểu như vậy.
Lục gia ngữ khí biến âm trầm: “ Mày là đứa nào?”
Lâm Phàm: “ Tôi nói thẳng như vậy, ông nghe còn giả vờ không hiểu sao. Tôi là Lâm đại sư ở Thượng Hải đây, còn nhớ không, chính là người mà ông muốn tôi cho ông thể diện đó. Cuối cùng tôi không nể mặt mũi ông, cho nên ông thẹn quá hoá giận đó.”
Lục gia ở đông bắc xa xôi nghe đến đây thì đứng bật dậy.
Gã ta không nghĩ tới cái tên nhóc này lại còn dám gọi điện thoại đến. Sau đó gã đè cuống họng, tràn ngập phẫn nộ nói.
“Ranh con, mày đến cùng muốn làm gì?”
Sự việc trước kia, gã nhận thua, cũng chịu phục, nhưng mà cũng không có nghĩa là gã sợ hãi.
…
Gã ta biết hậu trường của tên Lâm đại sư này không tầm thường, cho nên gã cũng không muốn gây nhiều chuyện, chuyện lần trước cũng coi như là xong đi.
Thế nhưng bây giờ, tên nhãi ranh này lại tự tìm chết, vậy mà lại chọc tới gã. Gã lăn lộn ở nơi này lâu như vậy, đã bao giờ bị người ta nhục mạ như vậy đâu.
Vậy thì cũng chẳng cần biết tên kia có là ai, chỉ cần rơi vào tay thì gã nhất định sẽ ‘chăm sóc’ cho đối phương thật tốt.
Lâm Phàm rất là bất đắc dĩ nói: “Lục gia, đừng kích động như vậy. Đúng rồi, quên nói cho ông một tiếng, chúc mừng năm mới nhé. Mặc dù năm mới đã qua, nhưng mà chúng ta cũng coi như là quen biết một hồi, đúng không?”
“Tốt, tốt, tao rất khỏe, mày muốn làm gì.” Giọng điệu Lục gia lạnh lùng nói. Bình thường cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, gã đều rất bình tỉnh và tỉnh táo, nhưng bây giờ gặp phải tên nhãi này gã nhịn không được.
Lâm Phàm không nghĩ tới, Lục gia này vậy mà có thành kiến lớn với mình như vậy, thật có chút để cho người ta thương tâm mà.
“Hỏi một chút, Anh lão sư gần nhất thế nào? Có tham gia chương trình giải trí gì hay không , để tôi còn có mở to mắt xem ủng hộ một chút, có đúng không?” Lâm Phàm cười nói.
“Rất tốt, không cần mày quan tâm. Nói đi, mày đến cùng muốn làm gì, chuyện kia tao không chấp nhặt với mày, thế nhưng mày cũng đừng được nước lấn tới.” Lửa giận trong lòng Lục gia như thiêu như đốt, gã hận không thể chém Lâm Phàm thành tám khối.
…