Chương 1379: Lại là Lục gia
Kim Thụy nhìn mấy tên cậu ấm đang mải cười cợt mình, trong lòng cũng cảm thấy con mẹ nó choáng hết cả đầu. Cậu ta không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến lại là tự rước xui xẻo vào thân, đúng là chán chả buồn nói.
Cậu ta hết đường về thủ đô rồi.
Nếu là len lén đi, chỉ sợ hậu quả là không tưởng tượng nổi.
Từ lúc này ở trên mạng, Lâm Phàm lại có nhiều thêm một anti fan rồi.
Trong phòng.
“Haizz…” Trần Xương Thịnh nghe đám người kia khoe khoang chiến tích, cậu ta cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn về phía đám người nói: “ Mọi người đều sống thật tốt, chỉ có tôi đây trắc trở vô cùng.”
“Lão Trần, anh sao vậy? Anh làm trong lĩnh vực vận tải hậu cần, sao có thể không thuận lợi chứ? Anh cũng đừng so sánh với chúng tôi làm gì, anh làm trong ngành vận tải hậu cần này chắc chắn kiếm được không ít. Chúng tôi còn ghen tị với anh không hết, có gì mà anh phải than thở chứ? Thật là khó chịu chết đi được.” Hà Thừa Hàn cười mắng.
Hắn cảm thấy, cái lão Trần này chắc chắn là đang muốn khoe khoang đây mà.
“Đó chỉ là trước kia thôi, từ năm ngoái đến năm nay thì ngành này của tôi cũng suy giảm nhiều rồi, Bây giờ chuyện phiền toái lại cứ nối đuôi nhau đến, khiến tôi đau đầu không dứt.” Trần Xương Thịnh lắc đầu nói.
Khi tới tham gia buổi tụ họp này, anh ta đã cố gắng điều chỉnh tâm tình thật tốt. Thế nhưng bây giờ thấy ai cũng khoe khoang chiến tích của mình cả một năm qua thì không khỏi đỏ mắt ghen tị, rồi lại không nhịn được thở dài.
Phảng phất là đang suy nghĩ, chính mình làm sao lại xui xẻo thế chứ.
Vương Minh Dương hút thuốc: “ Kể một chút đi, có chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người đều như người trong nhà, nếu có thể giúp đỡ chắc chắn sẽ giúp. Chúng ta cùng tham gia tụ hội này, chính là cùng nhau lên một thuyền, ai gặp phải khó khăn thì tất cả đều có thể trợ giúp.
Mọi người xung quanh cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng, lão Vương nói rất đúng, có chuyện gì thì nói ra đi, chúng ta cùng bày mưu tính kế.”
“ Nếu là lĩnh vực đầu tư, một người không kham nổi, chúng ta cũng có thể suy tính một chút.”
Tổ chức nho nhỏ này của bọn họ chính là như vậy, nếu như gặp phải đầu tư lớn, một người không kham nổi hết thì có thể kéo thêm người vào nếu có người nguyện ý cùng đầu tư. Đương nhiên, mọi người đều phải biết tự ước định rủi ro, nếu như cho rằng quá rủi ro thì coi như rút ra cũng không bị nói cái gì.
Nhưng nếu có sức đánh một trận, vẫn có rất nhiều người nguyện ý thử một lần.
Trần Xương Thịnh mở lời: “Bây giờ con đường hậu cần của tôi là chạy tới Hàn Quốc, Nhật Bản và mấy nước tương tự như vậy. Thế nhưng những thứ này không làm sao, quan trọng chính là hậu cần bên phía Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang, ở đó đều gặp trở ngại, mức nghiệp vụ từ năm trước đã bắt đầu liên tục giảm sút.”
“Làm sao thế? Gặp phải phiền toái sao?” Vương Minh Dương hỏi.
Mọi người vừa nghe là việc này, cũng bó tay chẳng giúp được gì.
Bọn họ cũng không thể làm gì được, không thể vươn tay tới nơi xa xôi như vậy.
“Ừm.” Trần Xương Thịnh gật đầu: “ Việc này của tôi vốn dĩ rất thuận lợi. Lần trước lúc đi đến đông bắc, gặp phải một người, tự xưng là Lục gia. Mặc dù không biết là ai nhưng vừa mới gặp mặt thì hắn đã mở miệng muốn nhập cổ phần công ty vận chuyển của tôi, muốn tôi giao năm phần lợi nhuận cho đông bắc bên kia. Tôi đương nhiên không đồng ý, công ty của tôi vốn dĩ làm ăn phát đạt, sao có thể tự nhiên đi chia cho một người lạ mặt, cho nên tôi mới từ chối lời đề nghị. Thế nhưng phiền phức cũng bắt đầu đến từ đây. Hậu cần của tôi ở chỗ đó cứ liên tục nhận phải những chuyện không đâu, không phải lốp xe bị trộm thì chính là hàng hóa bị trộm, có đôi khi công nhân của tôi không hiểu vì sao bị người ta bắt lại đánh cho một trận, cũng không biết đi tìm ai để đòi công bằng đây.”
Lâm Phàm vốn dĩ cũng chỉ đứng nghe một chút, hắn cũng không phải người làm ăn, sao có thể hiểu rõ những chiêu trò này.
Thế nhưng khi nghe được cái tên ‘Lục Gia’ này, hắn lập tức cảm thấy hứng thú.
Con mẹ nó, đây không phải là cái tên từng hăm dọ hắn qua điện thoại hay sao.
Ngay tại lúc Lâm Phàm đang suy xét điều này, Hà Thừa Hàn tức giận nói.
“ Thằng khốn đó không phải là đang muốn ăn cướp trắng trợn sao? Người nào không biết công ty phân phối của anh có mặt khắp cả nước, nhất là mấy nơi Đông Bắc bên kia, càng là trọng điểm. Đường vận chuyển sang nước ngoài đều phải đi qua Hắc Long Giang bên kia, hắn ta muốn đớp luôn cả chỗ này, không phải là muốn mạng người à.”
“ Tên Lục gia này là ai vậy? Còn hung ác như vậy nữa.”
“ Tôi biết, là một tên xã hội đen ở Đông Bắc bên kia, thế lực rất hùng mạnh, rất xấu xa.”
“Đấy đúng là một nơi rắn rết, không dễ làm đâu. Lão Trần, vậy anh chuẩn bị làm sao bây giờ?”