Chương 1386: Đi Đông Bắc
Lâm Phàm lần lượt giảng giải công dụng những đan dược này cho Triệu Minh Thanh.
Mặc dù đối với Lâm Phàm mà nói, những đan dược này rất là vô dụng, nhưng trong mắt Triệu Minh Thanh thì những đan dược này quá là ghê gớm.
“Lão sư, ngài lại có thể luyện chế ra những đan dược này, cái này... cái này.” Triệu Minh Thanh chấn kinh.
Lâm Phàm, nói: “Minh thanh, những thứ này cũng chỉ có thể như vậy thôi, kỳ thật vẫn là bởi thiếu hụt dược liệu, bằng không thì có thể luyện chế ra đan dược lợi hại hơn nữa.”
“Không, không, lão sư, cái này đã rất lợi hại rồi.” Triệu Minh Thanh nói, chỉ nói riêng cái Đề thần đan này, đối với nhân viên công tác cường độ cao mà nói, đây chắc chắn là không thể thiếu. Còn có Tị trùng đan này, diệu dụng cũng lớn lắm chẳng đùa, nếu như mở rộng bán ra ngoài, vậy chắc chắn rất được hoan nghênh...”
Triệu Minh càng nói càng kích động, nhất là một số đan dược còn lại, càng làm cho ông ta trợn mắt há mồm. Ông ta thực sự không nghĩ tới sẽ có dạng đan dược như thế này tồn tại.
Nếu như không phải lão sư luyện chế ra mà nói, ông ta chắc chắn sẽ không thể tin được.
Đối mặt bộ dáng khiếp sợ này của Triệu Minh Thanh, Lâm Phàm lại là đang tự hỏi tình huống của nhiệm vụ đến cùng phải làm cái gì mới có thể hoàn thành được đây?
Cái này tạm thời nghĩ cũng thật đúng là không nghĩ ra được.
Dược liệu đã dùng hết rồi, thế nhưng thu hoạch rất phong phú.
Lâm Phàm tạm thời cũng không muốn luyện chế thêm cái gì, chờ khi nào tìm được được điểm mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, lại luyện chế đan dược tiếp.
Triệu Minh Thanh, nói: “Lão sư, ngày mai còn tới luyện đan sao?”
Lâm Phàm lắc đầu, đáp: “Không tới, tôi chuẩn bị phải đi Đông Bắc một chuyến, có thể phải mất một gian mới trở về.”
“Đông Bắc?” Triệu Minh Thanh sững sờ hỏi: “Lão sư đi Đông Bắc làm gì?”
Lâm Phàm cười, nói: “Còn không phải là để gặp một người sao, giải quyết một chút việc, nhưng mà cũng không phải việc gì lớn.”
Triệu Minh Thanh không nói thêm gì nữa, nhưng mà ông ta biết, lão sư đã nói không phải chuyện gì lớn thì nhất định là một chuyện rất lớn.
Hôm sau!
Tại sân bay.
Lâm Phàm đi vội vàng, cũng không cho ai biết.
…
Phố Vân Lý.
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm còn chưa tới, cũng cảm giác có chút gì đó không ổn.
“U lan, cô nói xem tên này bây giờ vẫn còn chưa tới, không phải sẽ không định đến đấy chứ?” Điền Thần Côn nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, người xếp hàng bên ngoài đã đông nghịt.
Ngô U Lan: “Hẳn sẽ không đâu, anh Lâm cũng không nói gần đây có chuyện gì bận mà.”
“Đến lúc nào rồi sao còn chưa tới? Với cả Cẩu gia lại chạy đi đâu rồi, trước đó cũng không có nhìn thấy.” Điền Thần Côn nghi ngờ hỏi.
Người dân đứng xếp hàng.
“Ông chủ bao giờ mới tới đây?”
“Đúng vậy, hôm nay sao lại đến trễ như vậy, trước đây đều đến rất sớm mà.”
Đột nhiên!
Trong đám người, có một người dân kinh hô một tiếng.
“Con mẹ nó, ông chủ đi ra sân bay rồi.”
“Cái gì cơ?”
“Tự mình lên Weibo mà xem.”
Điền Thần Côn đần cả mặt, vội vàng mở điện thoại ra lướt nhìn Weibo.
Khi thấy cái bài đăng trên đó, hắn lập tức bật ngửa.
Tấm hình này chính là Lâm Phàm và Cẩu gia đứng chụp ảnh chung, hơn nữa nụ cười còn rất rực rỡ.
“Tôi sắp đi Đông Bắc , người hâm mộ bên đó có hoan nghênh hay không?”
Bài post này được đăng lên lúc tám giờ sáng, cũng có nghĩa là cái tên này chỉ sợ là đã lên máy bay rồi.
“Được lắm, cái tên này bỏ đi, ném lại cái cục diện rối rắm này cho mình.” Điền Thần Côn đã bó tay rồi, bây giờ tình huống này có thể giống như trước nữa sao?
Bây giờ người dân đến đây đợi ngày càng nhiều, nếu mà phát sinh bạo động thì ai mà chịu được đây.
…
Sân bay.
“Cẩu gia, ngoan nào, nhanh chóng đi vào, mày nà không vào trong thì tao không thể dẫn mày đi du lịch đâu.” Lâm Phàm ôm Cẩu gia nói.
Đối mặt chiếc lồng này, Cẩu gia dùng dằng không chịu đi vào, nhất định phải cùng Lâm Phàm lên máy bay cơ.
Thế nhưng máy bay này không phải nó muốn lên là có thể lên.
Cuối cùng phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng đem con chó này cho nhét vào lồng.
Sau đó mở Weibo ra nhìn một chút.
Bình luận dưới bài đăng không ít.
“Hoan nghênh Lâm đại sư tới Đông Bắc.”
“A, Lâm đại sư tới Đông Bắc để làm gì vậy?”
“Cùng câu hỏi.”
Lâm Phàm nhìn những bình luận này, không khỏi cười cười.
Bản đại sư tới, không biết tên Lục gia này có biết hay không, thật đúng là để cho người ta có chút mong đợi.
…
Đông Bắc.
“Lục gia, tên kia đang tới Đông Bắc .” Tên đàn em một mực quan sát Weibo của Lâm Phàm, khi nhìn đến bài đăng này thì nhanh chóng hồi báo lại.
Gã ta thấy tên nhóc kia có thể chọc cho Lục gia tức thành cái dạng này, cũng coi như là một nhân tài hiếm có.
Cái này không phục cũng không được.
Lục gia nghe được Lâm Phàm tới, trên gương mặt lộ ra ý cười lạnh, thằng nhãi này giỏi, nếu như tự đưa tới cửa vậy thì đừng có trách hắn.
“Đưa tao đến sân bay, tiếp đón thằng nhãi này.”
“Vâng.”
…