Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1387 - Chương 1387 - Âm Thầm Rời Khỏi Sân Bay

Chương 1387 - Âm thầm rời khỏi sân bay
Chương 1387 - Âm thầm rời khỏi sân bay

Chương 1387: Âm thầm rời khỏi sân bay

Máy bay hạ cánh, Lâm Phàm cảm giác nơi này thật đúng là không tệ.

Khi mở điện thoại di động ra, có không ít cuộc gọi nhỡ, sau đó hắn bấm gọi lại.

“Cmn, cậu đi thật rồi à?” Điện thoại kết nối, thanh âm Vương Minh Dương gầm thét lên.

Lâm Phàm cười ha hả nói: “Lời này của anh không phải là nói nhảm à, tôi tới thì cũng đã tới rồi, hiện tại cũng đã xuống phi cơ rồi.”

Vương Minh Dương rơi vào im lặng, sau đó nói: “Người anh em à! Cậu chậm một chút, cũng đừng làm ra sự tình gì.”

Lâm Phàm: “Yên tâm, anh mà còn không tin tưởng tôi sao? Cúp máy đây, tôi ở bên này rất bận rộn.”

Cúp điện thoại.

Hắn cảm giác cái tên vương Minh Dương này không phải gọi điện đến để lo nghĩ cho hắn, mà là đang lo lắng cho cái tên Lục gia kia sẽ bị mình chơi thảm thế nào.

Đã quen biết hắn lâu như vậy, sao vẫn còn chưa hiểu ý hắn chứ.

Hoàn toàn không hiểu rõ.

Bên ngoài sân bay.

Một chiếc xe con màu đen đậu ở chỗ đó, một người đàn ông cắt tóc đầu đinh đang bận rộn phân phó đàn em.

“Tất cả nhớ kỹ người trong tấm hình này cho tao, chỉ cần thấy người này đi ra từ sân bay, chỉ cần dáng dấp giống như thế này, nhất định phải cho tao biết. Chớ có đánh lạc mất người, đây chính là người mà Lục gia nhắc nhở phải chiếu cố , nếu là xảy ra chút sai lầm nào thì kết quả bọn mày tự mình gánh chịu.”

“Rõ, chúng tôi đã biết.”

“Không nghĩ tới cái tên Lâm đại sư này thật là có gan tới Đông Bắc. Haizz, với tư cách là fan cuồng của hắn , thực sự là khó xử vô cùng.”

“Xì, còn khó xử cái gì, ai cho mày tiền thì mày làm việc cho người đó là được rồi, còn lải nhải gì.”

“Cái này cũng đúng.”

Lục gia bây giờ tức không chịu được. Tên nhãi này tới Đông Bắc chỉ sợ thật sự là không hề biết sự lợi hại của mình. Mặc dù không thể làm gì quá mạnh tay với người ta, nhưng mà giáo huấn thật tốt một lần thì cũng không thành vấn đề.

Trong phi trường.

Lâm Phàm gọi lại tất cả các cuộc gọi nhỡ, sau đó thì đi đón Cẩu gia. Để cho Cẩu gia phải chờ ở trong phòng tối nhỏ bé kia thật là đáng thương mà. Thế nhưng không muốn cũng không có biện pháp, bằng không thì sao mà tới đây được.

Lần này tới Đông Bắc, mặc dù là đến tìm Lục gia để tâm sự, bàn luận nhân sinh. Nhưng chủ yếu hơn vẫn là đi du lịch một chút, thư giãn tâm tình một chút.

Lâm Phàm cúi đầu chơi điện thoại, nhìn Weibo một chút.

“Lâm đại sư, tôi đã ở phi trường, anh đang ở đâu đâu?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng đang chờ ở sân bay, nhanh lên tiếng đi, để chúng tôi đến tiếp đãi anh một chút.”

“A, Lâm đại sư đâu rồi, tôi bây giờ đang cùng rất nhiều bạn bè tìm khắp sân bay.”

“Con mẹ nó.” Lâm Phàm nhìn thấy những bình luận này, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, thật đúng là phát hiện không ít người có hành tung quỷ dị.

Mặc dù hắn cũng không phải đại minh tinh gì, nhưng cũng là nhân vật công chúng. Nếu như bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây nên một hồi bạo động, lấy tính cách của mình, nhất thiết phải khiêm tốn một chút mới được.

Nhanh chóng đi đón Cẩu gia xong thì lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Khi thả Cẩu gia từ trong lồng ra, hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt Cẩu gia nhìn về phía mình đã tràn đầy phẫn nộ, giống như là đang muốn chửi mắng, tại sao không để cho nó đi máy bay mà lại nhốt vào cái lồng chật hẹp này.

Đối mặt với cái ánh mặt này, Lâm Phàm chỉ có thể biểu thị bất đắc dĩ. Sau đó che chắn mình đến kín mít rồi bắt đầu rời khỏi hiện trường.

Lục gia một mực chờ đợi tin tức của bọn thủ hạ, thế nhưng thời gian cũng đã không còn sớm nữa, gã đã có hơi không kiên nhẫn, tiếp đó gọi điện thoại qua.

“Người đã tìm được chưa?”

“Lục gia, vẫn chưa có nhìn thấy.”

“Còn chưa nhìn thấy? Mày xem lại bây giờ đã là mấy giờ rồi, người ta đã đến từ lúc nào rồi mà còn chưa tìm được?”

“Lục gia, chúng tôi đều rất cẩn thận tra xét, nhưng thật sự không nhìn thấy, không phải là hắn gạt chúng ta không đến đây chứ?”

“Cút về đây cho tao, đến tìm người cũng không tìm cho tới nơi tới chốn, còn có cái tác dụng mẹ gì.”

“Dạ, dạ…” Đám thủ hạ bị hù cho đầu đầy mồ hôi, đối mặt lời quở mắng của Lục gia gã thật sự sợ hãi, nếu như để cho Lục gia tức giận thì sẽ rất khủng bố .

Sau khi cúp điện thoại, Lục gia tiếp một cuộc điện thoại.

“Lục gia, tên nhóc kia đã tìm được chưa?” Người trong điện thoại là Anh Kim, kể từ bị phong sát đến nay, bà ta cũng chỉ có thể đi du lịch giải sầu. Có thể bị đày đến dạng này, trong lòng bà ta đầy một bụng oán khí, vẫn là không bỏ xuống được.

Nếu như không phải tại tên nhãi này thì bà ta làm sao có thể xảy ra chuyện.

Về sau nghe tên nhãi này vậy mà tự đến Đông Bắc muốn tìm cái chết, trong lòng bà ta lập tức thoải mái vô cùng. Bất kể như thế nào đều phải báo thù, để cho cái tên nhãi này biết mình không phải là dễ trêu như vậy.

“Kim nhi, còn chưa có tìm được.” Giọng điệu Lục gia ôn nhu nói.

Nếu như Lâm Phàm nghe được xưng hô này thì chỉ sợ đồ ăn mấy ngày đều phải nôn ra, còn mẹ nó ‘Kim nhi’ đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn như thế, thật sự là ghê tởm mà.

“Nhưng mà em cứ yên tâm, chỉ cần hắn dám đến đây thì anh nhất định sẽ tìm ra hắn ta, giúp em giải nỗi oán giận này.” Lục gia nói.

“Yêu anh nhất.”

Bình Luận (0)
Comment