Chương 1388: Tôi tản bộ chán rồi sẽ tìm ông
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lục gia bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Gã ta phái nhiều người đi như vậy mà vẫn không tìm thấy người, đám người này đúng là không làm được trò trống gì.
Sau đó gã nhìn tới cái số điện thoại kia, trực tiếp gọi tới.
Lâm Phàm đã rời khỏi sân bay, đi xe taxi đến trung tâm thành phố.
Đi tới nơi thành thị xa lạ này, hắn vẫn rất là hiếu kỳ.
Đinh đinh!
Lúc này, điện thoại vang lên.
Lâm Phàm nhìn thấy điện thoại reo, lập tức mỉm cười tiếp điện thoại: “Ai nha, Lục gia à, có khỏe không.”
Lục gia: “Cậu đang ở đâu? Không phải nói là đến Đông Bắc sao? Tôi đã phái người đi đón cậu, sao không thấy đâu?”
Lâm Phàm sững sờ, sau đó hưng phấn nói: “Lục gia, ông cũng quá khách khí rồi, tôi đến Đông Bắc vậy mà lại phiền ông phái người tới đón tôi như thế. Nhưng mà sao tôi không thấy ai, tôi từ sân bay đi ra cũng không có nhìn thấy người, bây giờ tôi đã đến trung tâm thành phố rồi.”
Lục gia: “Vậy cậu bây giờ ở chỗ nào, tôi phái người đi qua đón, cũng phải tiếp đãi cậu thật tố, cậu nói xem có đúng không.”
Lâm Phàm: “Vậy thì tôi không khách khí, tôi bây giờ đang ở đường XX. Lục gia, tôi sẽ đứng đây chờ ông, ông mau phái người tới đây đón tôi đi.”
“Được, chờ đó, rất nhanh sẽ tới.” Lục gia cười, nhưng mà nụ cười này lại là có chút lạnh.
Sau khi cúp điện thoại, Lục gia lập tức phái người đi đón Lâm Phàm.
Nửa giờ sau.
Lục gia mặt lạnh: “Cậu đến cùng đang ở chỗ nào? Thủ hạ tôi đã đứng đợi ở đường kia rất lâu.”
Lâm Phàm áy náy nói: “Lục gia, thật ngại quá, vừa rồi tôi mót quá nên đi tìm nhà vệ sinh. Thế nhưng không cẩn thận ngồi tàu điện ngầm, bây giờ tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Nếu không thì để tôi miêu tả kiến trúc xung quanh một chút rồi ông tới đón tôi nha?”
Lục gia nhẫn nại đã hết rồi, nói: “Ranh con, tao cho mày biết, mày đã ở Đông Bắc thì mày cũng đừng nghĩ tới chuyện muốn chạy. Lục gia tao mà muốn tìm người, không có chuyện người đó có thể chạy thoát .”
“Con mẹ nó, ông có biết nói chuyện hay không vậy, tôi đã để cho người của ông tới đón tôi, con mẹ nó, ông lại chửi tôi làm cái gì?” Lâm Phàm mắng.
Lục gia: “Con mẹ mày cứ chờ đấy cho tao.”
Lâm Phàm: “Chờ con mẹ ông hả, ông cứ ngồi đó đợi đi, tôi tản bộ một hồi chán rồi sẽ tìm ông.”
Lạch cạch!
Cúp điện thoại.
Lâm Phàm xì một tiếng khinh miệt, cái tên này còn dám trước mặt mình làm càn, đơn giản chính là khoe khoang rồi tự tìm cái chết mà.
Thế nhưng qua chuyện Mã Thanh Châu kia, hắn đã quyết định, chắc chắn sẽ không dựa vào năng lực của chính mình để bắt nạt bọn hắn.
Nhất định phải khiến cho bọn hắn sụp đổ từ tâm hồn, hành động từ bên trong, vạch trần tội ác của bọn hắn.
Thân là Lâm đại sư chính nghĩa, khinh thường dùng đến những thủ đoạn nhỏ kia.
Huống hồ nếu như dùng thì lập tức sẽ kết thúc mọi chuyện, vậy thì cái này còn gì là niềm vui thú nữa.
Chính mình tốn nhiều tiền như vậy tới Đông Bắc, không chậm rãi chơi đùa một chút thì làm sao xứng đáng với cái vé máy bay này chứ.
Lâm Phàm tùy ý dạo bước trên đường phố, vừa tới nơi này chắc chắn phải nhìn cho kỹ một chút, không cần vừa đến đã đi tìm cái tên Lục gia phiền phức kia làm gì. Kiểu gì rồi cũng phải đụng, nghĩ thôi cũng thấy hợp lý.
Vào đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Thấy là số lạ, Lâm Phàm còn tưởng rằng là tên Lục gia đổi một dãy số rồi gọi tới. Nhưng sau khi tiếp thông điện thoại mới phát hiện lai không phải.
“Lâm đại sư, ngài khỏe không, tôi là Huống Trung Phi, là người hùn vốn làm ăn với Trần tổng. Anh ấy đã cho tôi biết ngài tới Đông Bắc, bảo tôi phải tiếp đón ngài cho tốt. Xin hỏi ngài hiện tại ở đâu? Tôi đi đón ngài.” Huống Trung Phi hỏi, ông ta cùng Trần Xương Thịnh hợp tác đã mười năm, vô cùng quen thuộc. Bây giờ bên Đông Bắc này xảy ra chuyện, Lục gia cũng có đi tìm ông ta nói chuyện, thế nhưng đã bị ông ta tạm thời trì hoãn.
Nhưng mà cũng không biết có thể kéo tới lúc nào, sinh hoạt ở đây lâu như vậy, ông ta cũng có thể rõ ràng cái tên Lục gia này nguy hiểm ra sao.
Mặc dù sẽ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng mà tai nạn xảy ra chỉ sợ không ít.
Tỉ như cửa nhà bị dội phân, nửa đêm cửa sổ bị nện bể, đi dọc đường thì đột nhiên bị người ta đánh một trận không biết vì sao.
Có thể là uy hiếp, đe dọa.
Cứ bị như vậy, ai chịu nổi.
Huống hồ ông ta cũng có người nhà, mặc dù ông ta không sợ, nhưng cũng sợ người nhà gặp chuyện.
Lâm Phàm ngược lại là không nghĩ tới Trần Xương Thịnh sẽ sai người chiếu cố mình, không phải thực sự là sợ mình có chuyện đấy chứ?
Nhưng mà cũng tốt, có người quen biết thì ít nhất cũng có thể biết đến nhiều điểm để đi.
“Huống tổng, xin chào, tôi bây giờ đang ở đường XX bên này, anh cứ tới đi.” Lâm Phàm trả lời.
Cũng không lâu sau đó, một chiếc xe con đã đậu bên người Lâm Phàm. Từ trên ghế lái đi xuống là một người đàn ông trung niên, nhìn sắc mặt và tinh thần không phải là quá tốt, lúc này nhìn thấy Lâm Phàm, cũng tươi cười vui vẻ.