Chương 1389: Phát hiện động trời
“Lâm đại sư, xin chào, xin chào.”
Hai người lần đầu gặp mặt, Lâm Phàm cũng khách khí vô cùng.
Huống hồ trước đây ông ta cũng loáng thoáng nghe qua danh tiếng của Lâm Phàm, cho nên trong lòng cũng là có chút hiếu kỳ.
Nhưng mà theo lời của Trần Xương Thịnh thì Lâm đại sư là tới để giải quyết chuyện nơi đây, ông ta nghe xong cũng có chút không tin.
Chủ yếu là Lục gia thế lớn, sao có thể dễ dàng lật đổ như vậy.
Lâm Phàm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Huống tổng, anh cứ nói một chút xem, bây giờ xảy ra tình huống gì?”
Huống Trung Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tình huống bây giờ cũng không tốt lắm, cái tên Lục gia kia thành lập một công ty vận chuyển, bắt đầu thôn tính toàn bộ thị trường, hơn nữa thủ đoạn còn rất bẩn thỉu.”
“Xe hàng vận chuyển của chúng tôi bên này thường xuyên có chuyện dầu xe bị trộm, hoặc lốp xe bị trộm. Loại chuyện này cứ xảy ra không dứt, lại có tần suất thường xuyên khiến cho chúng tôi bị ảnh hưởng rất nhiều. Càng nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng tới thời gian vận chuyển. Rồi có không ít khách hàng đã đến kiến nghị, mặc dù tất cả những vụ việc này đều không bắt được hung thủ, nhưng mà tôi biết đây đều là những chuyện bẩn thỉu mà Lục gia sai người làm.”
“Hừm tôi hiểu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng doanh nghiệp của Trần tổng sẽ bị ép rời khỏi khu vực Đông Bắc bên này.”
Lâm Phàm nghe xong, cảm giác trong lòng có chút tức giận, không nghĩ tới tên kia lại hung ác như vậy: “ Công ty vận chuyển của cái tên Lục gia kia ở đâu? Dẫn tôi đi xem sao.”
Huống Trung Phi không biết Lâm đại sư lại đang muốn làm gì. Thế nhưng ông ta cũng không nói gì nhiều, trực tiếp lái xe đến nơi Lâm Phàm muốn đến.
Khi đến chỗ cần đến, Lâm Phàm nhìn xuyên qua cửa sổ.
“Gâu gâu” Mũi Cẩu gia khịt khịt một cái rồi sủa lên vài tiếng.
“Thế nào?” Lâm Phàm nhìn Cẩu gia.
Huống Trung Phi sững sờ, hắn không nghĩ tới Lâm đại sư vậy mà lại đi nói chuyện với một con chó, điều này đúng là khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được. Nhưng mà cũng không để ở trong lòng, mỗi người đều có thói quen riêng.
Lâm Phàm dùng tâm linh giao lưu với Cẩu gia.
“Tôi ngửi thấy một mùi hôi thối từ bên trong.”
“Một mùi hôi thối sao?” Lâm Phàm có chút không hiểu Cẩu gia nói cái này là có ý gì.
Chẳng lẽ bên trong là hố phân hay sao?
Nhưng mà chỉ câu nói này đã khiến cho Lâm Phàm chú ý, xem ra nhất định phải dò xét một chút mới được.
Cứ để mắt tới nơi này, tạm thời không nên bứt dây động rừng.
“Đi thôi.” Lâm Phàm mở miệng nói.
Huống Trung Phi không rõ Lâm đại sư rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng vẫn là lái xe rời khỏi nơi này.
Buổi tối.
Lục gia còn đang phái người tìm kiếm Lâm Phàm, bọn họ cũng đã tìm rất lâu, nhưng chẳng biết được tin tức nào.
Mặc dù người dưới tay gã nhiều, nhưng mà ở bên trong một cái thành thị lớn như thế mà muốn tìm kiếm một người, độ khó này không thể không nói là rất cao. Thế nhưng kể cả có như thế thì gã cũng sẽ không từ bỏ.
Chỉ có điều gã không biết, cái tên Lâm đại sư mà gã đang lo nghĩ, đã lặng lẽ lẻn vào đến trong công ty của gã.
Dưới sự dẫn dắt của Cẩu gia, Lâm Phàm đứng trước một cánh cổng chính.
“Trong này rốt cuộc có cái gì chứ?” Lâm Phàm thì thầm trong lòng, sau đó không chút do dự mở cửa.
Lập tức một luồng hơi lạnh đập vào mặt. Đương nhiên, đối với Lâm Phàm mà nói, một ít khí lạnh này đã tính là cái gì.
Đập vào mắt hắn chỉ là một đống thực phẩm thịt đã đóng gói xong xuôi.
Kể cả đã ở trong phòng đông lạnh, Lâm Phàm cũng có thể ngửi được từng cỗ mùi hôi thối xông vào mũi.
“Cẩu gia, đi xem một chút đây rốt cuộc là cái gì.” Lâm Phàm chỉ đạo.
Cẩu gia bây giờ chính là đại tướng xông pha chiến trường.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh.
Lâm Phàm trực tiếp ôm lấy Cẩu gia, trong nháy mắt không tiếng động trốn đi.
Kẽo kẹt!
Cửa bị đẩy ra.
Hai tên bảo vệ đứng nói chuyện với nhau.
“Anh nói xem, những vật này vẫn còn có người ăn được hay sao?”
“Chắc chắn sẽ có người ăn, chờ những vật này vận chuyển ra ngoài, rồi lại gia công một chút rồi sẽ biến thành đồ ăn đó có biết không?”
“Tôi nghe nói, những thứ thịt này đều đã chứa đựng hơn mấy chục năm về trước, anh nói xem thịt này là ở đâu ra?”
“Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng có nói với ai khác đó, những thứ thịt này là vật tư chiến lược của nước ngoài, phải có con đường đặc thù mới có thể len lén chở tới đây. Thôi đi, không nói nữa , ở đây không có chuyện gì rồi, nhanh chóng sang nơi khác kiểm tra thôi. Lạnh chết mất.”
…
Sau khi hai người kia rời đi, Lâm Phàm và Cẩu gia núp trong bóng tối cuối cùng cũng đi ra.
“Cmn, sao lại ác ôn như vậy, nếu không phải là nghe mấy người này nói, bản đại sư còn tưởng rằng ở đây không có chuyện gì đâu đấy.” Lâm Phàm nghe rõ ràng những người này nói, mấy thứ thịt này đều là đồ dự trữ không biết bao nhiêu năm rồi.
Nhưng mà bình thường gặp được đồ đã quá hạn như vậy, đều phải nộp cho chính phủ mà.
Chỉ có điều, sợ là không nộp lên quốc gia, mà lại quay đầu đến tay người dân rồi.
Nghĩ đến những thứ đồ này phân tán đến cả nước, các nơi hai ba tuyến thành thị, lòng hắn bắt đầu đau.
Có biết bao nhiêu người hâm mộ chính nghĩa sống ở những nơi đó, sao có thể để bọn họ bị hãm hại thế này được chứ.
Nhất định phải vạch trần.
Vốn dĩ hắn còn đang suy nghĩ chơi tên Lục gia kia như thế nào, bây giờ đã có ý tưởng rồi.
Lâm Phàm ghi lại bằng chứng, sau đó lặng lẽ rời đi.