Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1392 - Chương 1392 - Thứ Này Có Thể Ăn Được Sao

Chương 1392 - Thứ này có thể ăn được sao
Chương 1392 - Thứ này có thể ăn được sao

Chương 1392: Thứ này có thể ăn được sao

Bảo vệ canh cửa nhìn thấy tình huống này thì lập tức lo lắng.

“Làm gì, mấy người đang muốn làm gì vậy? Đồng chí cảnh sát, sao các anh có thể làm như vậy, đây là công ty tư nhân, không phải chỗ có thể tự tiện xông vào.”

Lại có thêm bảo vệ đến, bất kể như thế nào thì nhất định phải ngăn trở đám người này ở bên ngoài. Thế nhưng đối mặt nhiều người như vậy, bọn họ thực sự có chút bối rối.

“Nhanh chóng tránh ra.” Lâm Phàm đẩy đám bảo vệ ra, làm sao có thể để cho bọn họ ngán chân trên con đường vạch trần cái ác được chứ. Sau đó hắn vung tay hô to: “Đồ vật vẫn còn ở bên trong, đừng để cho bọn họ dời đi.”

Các phóng viên nghe nói như thế, hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm giác chuyện này có chút không hợp tình hợp lý. Nhưng Lâm đại sư đã dẫn đầu vọt vào, bọn họ không hưởng ứng cũng không được. Huống hồ nếu đúng thật là tin tức lớn, chậm chân một bước không chụp được tin tức, vậy thì tổn thất càng nặng nề.

Quản lý đội vận chuyển vội vã chạy đến, khi thấy nhiều nhà báo xông vào như vậy, trong lòng hắn cũng rất luống cuống, nhưng nếu như cứ để mặc kệ như thế thì chỉ sợ sẽ càng xảy ra chuyện lớn hơn.

Trong này có đồ vật gì, chính gã là người biết rõ nhất, nếu như bị phát hiện thì quả thực coi như xong đời.

“Dừng lại, các người muốn làm gì?” Quản lý nhảy ra ngăn cản đường đi, ánh mắt tức giận nhìn đám người Lâm Phàm, sau đó nhìn về những cảnh sát phía sau nói: “Mấy người là cảnh sát kia mà, tại sao có thể cho phép đám người này tự tiện xông vào đây điều tra. Mấy anh có biết đây là chỗ nào không, nếu như xông vào gây ra tổn thất thì ai đứng ra chịu trách nhiệm?”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Lâm Phàm hô.

Loại tình huống này còn sợ gì nữa, không phải chỉ là một tên quản lý thôi sao, coi như có là chức to hơn nữa thì hắn cũng không sợ.

Quản lý lo lắng vô cùng, nói: “Anh tự nghĩ mình là ai mà muốn đứng ra chịu trách nhiệm, tôi muốn báo cảnh sát.”

Mà lúc này đã có không ít công nhân bốc vác tụ tập một chỗ, bọn họ đến đây để viện trợ, muốn nhanh chóng dọn hết những thứ thực phẩm ở bên trong đi. Thế nhưng theo bọn họ nghĩ, đây quả là chuyện hoang đường mà.

Nhiều lô hàng hư vậy, chỉ sợ một ngày cũng chẳng đem hết đi được.

Một đồng chí cảnh sát có thâm niên không nhìn nổi, anh ta cảm giác việc làm của Lâm đại sư có chút không phù hợp quy củ, sau đó đứng dậy: “Khoan hẳng vào, tôi muốn hỏi một chút, đến cùng là anh đã phát hiện cái gì. Khi chưa có thủ tục, chúng tôi không có quyền tự tiện xông vào điều tra bất kì một công ty nào.”

Lâm Phàm cảm giác việc này thật đúng là không thể miễn cưỡng được, sau đó nhìn về phía Cẩu gia đang ở cách đó không xa, tâm linh bắt đầu tiến hành câu thông.

Cẩu gia đứng chờ lệnh tại chỗ đã sớm chờ không nổi nữa, tiếp đó sủa gâu gâu một tiếng rồi bốn cái chân ngắn của nó chạy như điên, trực tiếp đẩy tên quản lý ngã nhào xuống đất.

“Tốt.”

Lâm Phàm vừa nhìn thấy tình huống này thì mừng rỡ trong lòng, Cẩu gia giỏi lắm.

“Các đồng chí phóng viên, nhanh chóng đi theo tôi.” Lâm Phàm hô lên cũng không để ý việc gì nữa, chạy thẳng đến nhà kho bên trong công ty.

Các phóng viên sao có thế phí thêm lời, mặc kệ là tình huống gì thì chuyện ngày hôm nay chắc mẩm sẽ là một chuyện lớn.

Khi đến nhà kho bên trong công ty, chỉ thấy một đám công nhân đang cố gắng vận chuyển đồ vật, Lâm Phàm hô: “Dừng lại hết cho tôi.”

Các công nhân nhìn thấy nhiều người đến như vậy, lập tức bị hù đến nỗi thả đồ vật trong tay xuống mặt đất.

“Thối quá đi.”

Các phóng viên che mũi, bọn họ đã ngửi được mùi gay mũi xộc thẳng lên não.

Có phóng viên tiến lên, nhìn những đồ vật dưới đất thì lập tức biến sắc: “Những thứ này… chân gà, còn có cả thịt, sao màu sắc lại quái lạ như vậy”

“Cái gì? Đây là chuyện gì vậy?”

Các phóng viên nghi hoặc, đồng thời cũng cố nén mùi hôi thối xộc vào mũi.

Bộ an toàn thực phẩm khi nhìn thấy những thứ này thì sắc mặt lập tức đại biến. Bọn họ thường xuyên tiếp xúc với thực phẩm, làm sao có thể không biết những thứ đồ này là cái gì.

Thế nhưng những loại thực phẩm kiểu này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ngay lúc mọi người ở đây chấn kinh không ngừng, Lâm Phàm nói tới một câu, càng làm cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.

“Tôi nghe đám người đó nói, những thứ thực phẩm thịt này dường như cũng đã đông lạnh mấy chục năm rồi.”

“Cái gì?” Có một vị phóng viên vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm, giống như là không tin vào tai mình, đông lạnh mấy chục năm?

Mẹ nó thứ đồ này còn có thể ăn được sao?

Hơn nữa nhìn những thứ này chất đống tràn đầy trong kho hàng, cũng không biết ở đây có bao nhiêu tấn thịt thối rữa nữa.

Nếu như những thứ này tuồn ra bên ngoài để tiêu thụ thì không biết có bao nhiêu người sẽ ăn phải đám thịt hôi thối này vào bụng.

Xoạt xoạt!

Các phóng viên nhanh chóng chụp lại ảnh hiện trường, ánh đèn flash chớp giật liên tục, ghi lại hết thảy cảnh ở hiện trường.

Bình Luận (0)
Comment