Chương 1407: Mọi chuyện kết thúc, chuẩn bị về Thượng Hải
Ngày hôm sau!
Trời vừa sáng.
Nhân viên văn phòng lấy điện thoại di động ra xem xét tin tức trong ngày. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Họ phát hiện tin tức hôm nay hình như toàn là tin giả.
Tất cả các phương tiện truyền thông đều bùng nổ.
Các phương tiện truyền thông vốn bị trấn áp vẫn không dám đưa tin. Nhưng bây giờ người trong cuộc mẹ nó cũng tham gia rồi, bọn họ còn gì để mà băn khoăn đây? Chắc chắn là phải đưa toàn bộ những thông tin họ biết ra ngoài rồi.
Weibo.
Chuyện này đã lên hot search.
"Má nó, thật hay giả vậy? Nếu thật sự là như vậy thì xã hội này quá đen tối rồi."
"Tôi biết Lão Tần này, là một người rất có địa vị ở chỗ chúng tôi, không ngờ ông ta lại là như vậy."
"Đúng vậy, nghe nói Lão Tần này quyên góp mấy tòa nhà cho trường học, làm không ít chuyện tốt. Nhưng thật không ngờ ông ta vậy mà lại là người đứng sau màn. Nếu như không phải có video ở chỗ này thì tôi cũng không thể tin được."
"Nghiêm trị hai người này, nhất định phải nghiêm trị."
"Mẹ kiếp, có bắn chết cũng coi như là nhẹ."
"Lâm đại sư rất tốt, thật sự ngài đã làm một chuyện cực lớn. Nếu như không phải Lâm đại sư thì cũng không biết khi nào mới có thể phát hiện loại khối u ác tính này."
Những tin tức này không chỉ lan truyền trên Weibo mà còn đăng trên một số diễn đàn, tất cả đều là chuyện đêm qua.
Mà có một số cư dân mạng cũng đăng video phát trực tiếp tối hôm qua lên mạng.
Một số người xem video xong thì biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, thực sự là không thể tưởng tượng được. Bởi vì trong lòng của họ không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một sự tồn tại như vậy.
Nhưng hiện thực đặt ở trước mắt, họ không thể không tin tưởng. Họ không thể ngờ đằng sau một xã hội tốt đẹp lại có thể giấu chuyện một tay che trời như thế này.
Anh Kim ở nước ngoài xa xôi cũng không ngủ được. Bà ta đang ngủ thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Khi biết được sự việc xảy ra, cả người bà ta đều choáng váng, sau đó vội vàng truy cập vào các trang web trong nước để xem tin tức.
Vừa xem xong đã triệt để tức giận.
Nhất là trong video, bà ta còn nhìn thấy tên mà mình ghét nhất.
Xong đời rồi, mọi chuyện đã kết thúc.
Anh Kim biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu thật sự truy cứu thì cho dù là bà ta cũng e là không chạy được.
Lúc này.
Lâm Phàm thức dậy.
Hắn mở điện thoại ra xem tin tức, vừa xem hắn đã nở một nụ cười tươi.
"Ha ha, chính nghĩa vĩnh viễn sẽ tất thắng."
Theo hắn thấy, hắn chính là kẻ tài cao, gan lớn, không lo sợ. Hắn livestream bữa tiệc khác gì moi hết bằng chứng của đối phương ra đâu.
Hơn nữa thứ đổi từ cửa hàng Bách Khoa kia quá lợi hại rồi, dù có uống bao nhiêu rượu cũng không có việc gì.
Reng reng!
Điện thoại của Vương Minh Dương gọi tới. Từ sau khi biết được tin tức này thì Vương Minh Dương cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Anh ta cũng không biết huynh đệ mình làm thế nào mà được như vậy, cái này mẹ nó cũng quá hổ báo rồi.
Nếu như là người bình thường thì có cho một trăm lá gan thì chắc cũng không dám.
Mà huynh đệ của anh ta lại hổ báo như thế, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
"Mẹ kiếp, tôi nói này người anh em, tôi rất muốn hỏi đại ca một câu. Rốt cuộc là còn có chuyện gì mà đại ca không thể làm không hả?” Vương Minh Dương đã bội phục Lâm Phàm đến mức dập đầu xuống đất.
Nếu anh ta là nữ, tuyệt đối sẽ không chút do dự, dâng hiến lên chính bản thân mình.
"Ha ha, thế nào, cậu thấy tôi có trâu bò không?" Lâm Phàm dậy khỏi giường, đứng trước cửa sổ lớn nhìn cảnh sắc bên ngoài. Dưới cảnh tượng yên bình này, một chuyện lớn đã lặng lẽ xảy ra.
"Trâu, thật sự là quá trâu. Tôi nói chứ, tôi thật sự không dám tưởng tượng cậu lại có thể dùng loại biện pháp này để bắt được Lục gia và Tần gia. Theo tôi thấy, họ không có cách nào xoay người nữa rồi.”
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, nói: "Cái này tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ có thể làm được chuyện này thôi. Còn những chuyện còn lại thì phải xem chính họ. Tuy nhiên, chuyện này có mấy triệu khán giả nhìn thấy, hơn nữa bây giờ trên mạng cũng đang lan tràn. Nếu thật sự có người dám bao che thì có lẽ xã hội này thật sự xong đời rồi."
Vương Minh Dương: "Cái này cũng đúng. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chứ e là thật sự không có ai dám bao che đâu.”
Lâm Phàm: "Ôi, tôi nói chứ, mấy người này cũng là tự mình muốn chết, nhất định cứ phải chọc tôi làm gì? Tính tình tôi tốt như vậy, cũng không muốn thành như thế này đâu.”
"Thật đúng là, sáng sớm Trần Xương Thịnh đã gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu kích động đến mức không biết đông tây nam bắc gì nữa. Ông ta nói chờ cậu về nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt."
"Không cần phải như thế, cảm ơn cái gì cơ chứ?" Lâm Phàm nói.
"Đừng, cậu không biết đấy thôi, việc cậu giải quyết cho ông ta chuyện này thì thật sự là việc lớn đó. Đối với ông ta thì cậu chính là ân nhân cứu mạng của đấy, đã thế còn giải quyết lo lắng cho ông ta. Nếu ông ta không cảm ơn anh đàng hoàng, tôi sẽ chém chết ông ta. À, đúng rồi, khi nào thì cậu về?" Vương Minh Dương hỏi.