Chương 1408: Huynh đệ ra đón
Lâm Phàm suy nghĩ một chút: "Có lẽ là đêm nay, bây giờ tôi ở đây cũng không có chuyện gì, hơn nữa chuyện tiếp theo cũng không liên quan đến tôi nữa rồi.”
Hắn không muốn ở lại chỗ này, cảm thấy hắn có ở lại tiếp thì còn không biết sẽ xuất hiện thêm chuyện gì nữa.
Nếu như có đồng đảng ở đây mà tìm mình báo thù, vậy thì không phải hố to rồi sao?
Đối với kết quả cuối cùng như thế nào thì giao cho chính phủ làm đi.
Bản thân hắn vẫn tin tưởng vào chính phủ.
Chuyện này đối với Lâm Phàm mà nói thì đến đây là chấm dứt, hắn không muốn tiếp tục bị liên lụy nữa.
Tình huống phía sau sẽ rất phức tạp. Tuy rằng hắn không sợ nhưng con người phải biết đủ mới được. Nếu không ai biết được đối phương có thể cá chết lưới rách với mình hay không.
Về phần Tần gia, Lâm Phàm cảm thấy nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, chỉ sợ sẽ không có chuyện gì quá lớn với ông ta. Còn về phần Lục gia kia thì coi như hoàn toàn xong đời rồi.
Bởi vì chuyện ở Đông Bắc mà Weibo của Lâm Phàm hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên. Tuy rằng sự tình đã diễn ra một thời gian nhưng hành động của hắn khiến cho người chính nghĩa trong này rất hưng phấn.
Vừa mở Weibo ra, mắt hắn như bị mù luôn.
“Tôi liếm liếm liếm. Đời này tôi chỉ liếm mỗi Lâm đại sư." ID ‘Vì sao tôi dễ thương thế’ đã hoàn toàn không còn tiết tháo. Anh ta vốn là người Đông Bắc nên lúc nhìn thấy chuyện này thì thật sự quá hưng phấn.
Bởi vì nữ thần anh ta thầm mến đã rất lâu bị chính Lục gia này cứng rắn cướp đi dưới mí mắt anh ta, mà anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả một chút hành động cũng không có.
Hiện giờ Lâm đại sư xả giận thay anh ta, anh ta cảm thấy có thể vì Lâm đại sư mà dâng hiến ra thân thể nhỏ bé thuần khiết của mình.
Nhưng anh ta cảm thấy có thể tìm lại được nữ thần của mình là chuyện quá tốt, chỉ cần có một lời giải thích hợp lý thì anh ta sẽ tha thứ cho nữ thần.
Dù sao là đàn ông mà mà, phải có lòng dạ rộng lượng.
"Không phải Lâm đại sư sẽ rời đi đấy chứ?"
"Rất có thể. Khi còn sống, nhất định tôi phải đến Thượng Hải một chuyến để được nhìn thấy Lâm đại sư. Tuy nhiên tôi còn phải hoàn thành việc học."
"Năm nay tôi điền nguyện vọng đại học nhất định sẽ chọn Thượng Hải, sau này có thể nhìn thấy Lâm đại sư mỗi ngày."
Đọc những bình luận này, trong lòng hắn cảm thấy sảng khoái. Bản thân hắn là Lâm đại sư chính nghĩa nên chắc chắn phải làm một ít chuyện chính nghĩa. Sau đó, hắn mở bàn phím bắt đầu gõ.
Lâm Phàm: "Tôi có thể nói, tất cả những chuyện này chỉ là tôi vô tình thôi. Tôi không ngờ sẽ dẫn đến một chuyện lớn như vậy. Tôi sợ quá rồi nên đêm nay sẽ rời đi, fan hâm mộ của chính nghĩa à, tạm biệt nha."
Ngay sau khi bài đăng này được đăng lên, nó ngay lập tức gây ra một làn sóng bình luận điên cuồng.
"Má nó chứ, nếu không khoe khoang thì chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt."
"Cười ra nước mắt. Hai tên kia, chỉ sợ có hối hận cũng không kịp. Vì sao cứ nhất định phải ăn cơm với Lâm đại sư cơ chứ?"
"Ha ha, Lâm đại sư chính là người khiêm tốn thế đấy, làm chuyện tốt cũng không chủ động khoe khoang."
......
Lâm Phàm nhìn những bình luận này, tâm tình rất sảng khoái.
Nhìn xem, vẫn còn có những người hâm mộ hiểu, một người khiêm tốn như hắn thì làm sao có thể khoe khoang chứ.
Buổi tối
Hắn đã đặt vé máy bay buổi tối. Chủ yếu là vì vé máy bay buổi tối rẻ cho nên hắn không đặt vé máy bay trước làm gì, đắt muốn chết.
Hắn đội mũ lên, rất khiêm tốn đi làm thủ tục.
Hắn cũng không muốn bị người ta nhận ra. Hiện giờ người Đông Bắc có ai là không biết hắn đâu. Nếu như gặp phải fan hâm mộ chính nghĩa còn tốt, chứ nếu như gặp phải người muốn tìm hắn trả thù vậy chỉ sợ hắn lại phải ra tay rồi.
Ngẫm lại cũng có chút khiến người ta sợ hãi.
Rạng sáng.
Lâm Phàm đứng ở sân bay Thượng Hải, cảm giác về đến Thượng Hải thật sự không tồi, chẳng qua là một mình lẻ loi trở về.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi sân bay, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Người anh em, ở đây này..." Vương Minh Dương đứng ở khu chờ, giơ cao tay gọi.
"Mẹ kiếp! Sao anh lại ở đây? " Lâm Phàm ngây người, không ngờ còn có người đến đón mình, cảm giác này không tệ. Sau đó, hắn ra khỏi cổng soát vé, đi tới trước mặt Vương Minh Dương, vỗ bả vai anh ta một cái: "Được nha.”
Vương Minh Dương cười ha hả: "Biết rạng sáng cậu về đến, làm sao tôi có thể không đi đón cho được. Đi, chắc vẫn chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta đi ăn một bữa ăn khuya đi.”
"Được, anh không nói còn không thấy đói. Anh vừa nói xong, tôi lại thấy đói sắp chết rồi." Lâm Phàm cười, hai người kề vai rời khỏi sân bay.
Dọc theo đường đi, lời nói của Vương Minh Dương dường như không ngừng được.
"Lợi hại thật đấy, lúc tôi nhìn thấy tin tức cũng không thể tin được. Cậu kéo hai nhân vật lớn kia xuống nước mà không sợ bị người ta đánh chết à?" Vương Minh Dương cảm thấy người anh em này của mình thật sự là quá trâu bò. Nếu không phải mọi việc đã xảy ra thì anh ta cũng không thể tin được sự tình lại phát triển đến mức độ này.