Chương 1409: Chúng tôi đều ngưỡng mộ cậu
Sau khi tin tức được đưa ra ánh sáng, anh ta mới hoàn toàn hiểu được, Lục gia này kinh khủng biết bao nhiêu.
Nếu như là anh ta đến Đông Bắc gây sự với Lục gia thì chỉ sợ trở về được cũng là một vấn đề.
Tuy nhiên, huynh đệ anh ta lợi hại nha. Hắn không chỉ đi mà còn lừa gạt người ta. Thử hỏi trên thế giới này còn ai có thể làm thế nữa.
Biệt thự Vương Minh Dương.
Hứa Tử Nhạc một mình phòng đơn gối chiếc. Cô ấy quay phim xong trở lại Thượng Hải, vốn là muốn ôn tình cảm với Minh Dương một chút. Nhưng nửa đêm, Minh Dương lại bỏ cô sang một bên, nói là ra sân bay đón người anh em của mình.
Đối với loại tình huống này, cô có thể hiểu được. Nhưng mấu chốt là, cô ấy cũng muốn đi theo.
Nhưng Minh Dương lại nói, phụ nữ đi làm gì? Hai người đàn ông phải ôn chuyện, bảo cô đi ngủ trước.
Hứa Tử Nhạc cầm điện thoại di động, cô đang nói chuyện phiếm với bạn thân. Bạn thân của cô ấy cũng là một ngôi sao, hơn nữa địa vị trong giới giải trí còn rất cao, thù lao của một bộ phim toàn là mấy chục triệu.
Hứa Tử Nhạc: Mặc Hàm, cậu ngủ chưa?
Tần Mặc Hàm: Chưa ngủ đâu, bảo bối làm sao vậy?
Hứa Tử Nhạc: Không có gì, mình chỉ là muốn hỏi cậu một chút. Nửa đêm bạn trai tôi ra ngoài, ra sân bay đón người anh em của anh ấy, ném tôi lại ở nhà một mình. Đối xử với người anh em đó còn tốt hơn mình thì cậu thấy chuyện này có vấn đề gì không?”
Tần Mặc Hàm: Nếu không phải gay thì chính là có vấn đề, cái này còn cần phải hỏi à?
Hứa Tử Nhạc:...
Trong đầu cô ấy bây giờ không khỏi xuất hiện một hình ảnh. Đó chính là Minh Dương và anh Lâm cùng xuất hiện trong khách sạn. Hình ảnh phía sau, cô ấy đã không dám tưởng tượng nữa.
Sau đó cô ấy lắc đầu, không thể nghĩ đến những thứ đó, điều này khẳng định là không có khả năng.
Tần Mặc Hàm: Người bạn mà cậu nói có phải là Lâm đại sư không?
Hứa Tử Nhạc: Ừ, là anh Lâm.
Tần Mặc Hàm: ...
Quầy hàng bên đường.
Lâm Phàm ăn thịt nướng, tinh thần đột nhiên ngưng lại, dường như hắn cảm nhận được một luồng oán niệm ở trong bóng tối.
Vương Minh Dương đang ăn đến vui vẻ bỗng nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Phàm lắc đầu, nói: "Không phải, Sao tôi cứ cảm thấy như thể có người đang nhớ tôi vậy."
"Ha ha." Vương Minh Dương nở nụ cười rất khinh bỉ: "Đừng giả vờ nữa, chuyện này là không thể nào, nhất định là ảo giác của anh rồi.”
"Ừ, hẳn là ảo giác." Lâm Phàm gật đầu nói. Tuy nhiên, hắn cũng không biết ai đang nhớ mình.
Ăn xong bữa tối, đi nhờ xe về nhà.
Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý.
Khi Lâm Phàm xuất hiện ở phố Vân Lý, các ông chủ cửa hàng xung quanh đều vây quanh.
“Ông chủ nhỏ, cậu đã trở về rồi, ở bên Đông Bắc kia thế nào rồi?”
"Đúng vậy, chúng tôi xem tin tức đều lo lắng đến chết, quá nguy hiểm rồi."
"Đi đi, ông chủ nhỏ là ai cơ chứ, còn có nguy hiểm nào có thể uy hiếp được cậu ấy chứ?"
Lâm Phàm cười: "Cái này nói đúng rồi, có nguy hiểm gì chứ? Với thực lực của tôi thì làm gì có ai làm tôi bị thương được nữa. Mấy ngày tôi rời đi, cửa hàng của tôi không có vấn đề gì chứ?”
Ông Lương: "Bên ngoài cửa hàng thì không có chuyện gì, chỉ là cậu bị người ta chửi không ít.”
"Mẹ kiếp!" Lâm Phàm vừa nghe đã lập tức nổi nóng: "Có người chửi tôi á?”
"Cái này thì chắc chắn rồi, ai bảo cậu không một tiếng đã bỏ chạy. Bây giờ người mua bánh kếp quá nhiều rồi, cũng không biết có bao nhiêu."
"Đúng vậy, tôi nhìn thấy những người xếp hàng chờ bánh kếp cũng cảm thấy bọn họ quá đáng thương rồi, haizz.”
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, vậy đây là lỗi của tôi à?
Đến cửa hàng.
Mọi người vô cùng tò mò về chuyện của Lâm Phàm ở Đông Bắc, mồm năm miệng mười tiến lên hỏi.
Theo bọn họ, loại tình huống này thật sự là khiến người ta khó có thể tin tưởng. Nhưng sự thật đặt ở trước mặt, cái này không tin cũng không được.
Đối với Lâm Phàm, bọn họ chỉ có thể bội phục.
Nhất là Triệu Chung Dương, suýt nữa cũng quỳ gối với Lâm Phàm.
Cái này mẹ nó cũng quá bá đạo rồi.
Vốn dĩ, hôm nay người đến xếp hàng đều cho rằng lại thất bại, nhưng khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng đứng ở cửa hàng thì đột nhiên phát hiện thế giới lại trở nên tốt đẹp.
"Con mẹ nó, ông chủ nhỏ đã trở lại rồi kìa."
"Cái gì? Trở lại rồi à? Mẹ nó, mấy ngày nay đúng là nghẹn chết tôi rồi.”
"Mau xếp hàng, xem ra hôm nay chắc chắn có thể mua được bánh kếp."
"Mua cái beep, nhiều người thế này mà muốn mua, vậy phải đợi đến khi nào chứ?"
Nhìn khuôn mặt lo lắng của người dân, Lâm Phàm vốn còn muốn giằng co một chút xem ai mắng mình. Nhưng hiện tại, hắn đành bỏ qua, người ta đã như vậy mình còn có thể mở miệng như thế nào được chứ.
Có vẻ như chỉ có thể tha thứ cho họ mà thôi.
Tuy nhiên bây giờ nhất định phải trấn an nội tâm mọi người một chút mới được.
"Các vị công dân chính nghĩa, mấy ngày nay tôi đi xa để làm một chuyện lớn, mọi người xem tin tức hẳn là đều biết rồi chứ?" Lâm Phàm hô to.
Người dân: "Tất cả đều biết, ông chủ nhỏ, chúng tôi ngưỡng mộ cậu.”