Chương 1410: Đêm nay ai mời khách?
Lâm Phàm bình tĩnh khoát tay: "Ừm, sùng bái thì không cần thiết. Tôi đây muốn để cho mọi người hiểu rằng, không phải tôi vô duyên vô cớ mất tích. Nếu lần sau tôi còn mất tích, vậy thì nhất định lại có chuyện lớn xảy ra đó. Không nói nữa, chúng ta bán bánh kếp nào. Hôm nay mười phần, mọi người xếp hàng đi.”
Có người dân hô: "Lâm đại sư, ngài đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, có thể bổ sung thêm bánh kếp được hay không?"
Đối với đề xuất này, các công dân khác cũng cảm thấy có lý. Hắn đã biến mất mấy ngày, đưa tay làm thêm một ít bánh, điều này là rất bình thường và hợp lý.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: "Cái này, tôi thấy chỉ sợ là không được rồi. Thật ra tôi nói cho mọi người biết, chuyến đi Đông Bắc lần này, tôi đã bị trọng thương. Nhưng vì không muốn mọi người thất vọng nên tôi vẫn cố gắng chống đỡ đến cửa hàng bán bánh kếp. Chính là vì tôi không muốn để cho mọi người thất vọng đấy. Tuy nhiên nếu mọi người thật sự yêu cầu thì cho dù tôi hộc máu tại chỗ cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của mọi người.”
Biểu cảm này, thể hiện đúng chỗ đúng lúc như thế, hắn cũng không tin dân chúng thật sự không yêu thương mình.
Mà đám người Điền Thần Côn thì nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt ghét bỏ. Cái tên này thật sự cứ thích giả vờ, không giả vờ sẽ chết chắc.
Chỉ là, chuyện khiến Lâm Phàm không ngờ đã xảy ra.
Người dân hô to: "Ông chủ nhỏ cố lên, chúng tôi đã gọi xe cứu thương cho cậu. Chỉ cần cậu hộc máu, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa cậu đến bệnh viện đầu tiên, tuyệt đối sẽ không để cho cậu nguy hiểm đến tính mạng.”
"Đúng vậy, tôi sẽ cấp cứu, nhất định có thể kịp thời cứu cậu trở về."
Mẹ nó chứ!
Lâm Phàm cảm giác thế giới này đã không còn đáng yêu nữa, sau đó hắn xua tay: "Được rồi, được rồi, chúng ta bán bánh kếp, không nói mấy thứ kia nữa. Thần Côn, phát thẻ số.”
Điền Thần Côn cười thầm. Ha ha cho cậu cứ thích giả vờ này. Chẳng nhẽ cậu thật sự cho rằng những công dân này vẫn là kẻ ngốc như lúc trước à?
Hiện tại ai nấy cũng tinh tường lên rất nhiều, chẳng còn ngu ngốc nữa đâu.
Sau khi làm việc xong, Lâm Phàm nằm đó nghỉ ngơi.
Nhiệm vụ này còn chưa có một chút manh mối nào. Vốn tưởng rằng đi Đông Bắc một chuyến là có thể tìm chút vận may. Nhưng không ngờ lại không chạm tới, thật sự là có chút đáng tiếc.
Tuy nhiên hắn cũng không vội, dù sao nhiệm vụ này cũng không có quy định thời gian, đi bước nào hay bước đó. Biết đâu một ngày nào đó vận khí tốt, đột nhiên lại bộc phát lớn, vậy thì rất là sảng khoái.
Reng reng!
Vương Minh Dương gọi tới.
"Có chuyện gì?" Lâm Phàm hỏi.
"Còn có thể có chuyện gì nữa, thông báo cho cậu một tin, tối nay Trần Xương Thịnh làm một bàn cơm, mời cậu qua." Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, nói: "Không cần thiết, không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao?”
Vương Minh Dương: "Đối với cậu mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với lão Trần mà nói thì đó chính là đại sự. Đừng từ chối nữa, bảy giờ tối nay, cậu tự mình đến hay là để tôi đi đón?”
Lâm Phàm cảm thấy rất bất đắc dĩ, người quá được hoan nghênh, cũng là một loại tội lỗi: "Tôi tự đi. Lát nữa gửi địa điểm qua wechat cho tôi.”
"Được."
Cúp máy.
Điền Thần Côn lặng lẽ tiến lại gần: "Tình huống gì thế, có phải đêm nay lại có tiệc không?”
Lâm Phàm cười: "Đương nhiên, bữa tiệc tối nay cũng không bình thường, ăn ngon, uống ngon hơn so với trước kia nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.”
Điền thần côn vừa nghe lời này thì nhất thời động tâm: "Đưa tôi đi không?”
"Ông nói xem?" Lâm Phàm quái dị nhìn Điền thần côn. Ý tứ kia đã rất rõ ràng, chính là ngàn vạn lần đừng có nằm mơ.
Điền Thần Côn thở dài một tiếng: "Ôi! Nhớ năm đó chúng ta đều rất nghèo, nâng đỡ lẫn nhau. Nhưng hôm nay cậu lại vứt bỏ tôi. Ôi, thôi! Đây chính là cuộc đời mà.”
Sau khi nói xong ông ta bèn lộ ra vẻ mặt thương tâm muốn chết.
"Được rồi, được rồi, lần sau có cơ hội thì đi. Ông nói như vậy làm như tôi rất xấu vậy." Hắn bây giờ chính là không chịu nổi Điền Thần Côn than khóc.
Triệu Chung Dương cười: "Thần côn, tôi thấy ông vẫn nên đi theo tôi đi ăn đồ vỉa hè đi, thuận tiện giới thiệu cho ông một em gái.”
Nghe thấy có em gái, Điền Thần Côn nhất thời sống lại tại chỗ, lập tức ôm Triệu Chung Dương: "Anh Dương, lời này có thật không vậy?”
Triệu Chung Dương nhìn Điền Thần Côn: "Đêm nay ai mời khách?”
Điền Thần Côn lập tức vỗ ngực: "Chắc chắn là em trai đây mời khách rồi, làm sao có thể để cho đại ca mời khách được. Có phải không?”
Triệu Chung Dương rất là hài lòng gật đầu: "Không sai, đêm nay tôi sẽ gọi mấy em gái ra ngoài ăn cơm, về phần có thể thoát FA hay không thì tùy thuộc vào chính ông. Thế nhưng ông cũng đừng quên, tiền cơm ông phải trả.”
Lâm Phàm nhìn hai người, rất bất đắc dĩ lắc đầu. Cái này làm cho người ta thấy bất đắc dĩ cỡ nào chứ?