Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1414 - Chương 1414 - Cậu Tỏ Ra Nghiêm Túc Như Vậy Làm Gì?

Chương 1414 - Cậu tỏ ra nghiêm túc như vậy làm gì?
Chương 1414 - Cậu tỏ ra nghiêm túc như vậy làm gì?

Chương 1414: Cậu tỏ ra nghiêm túc như vậy làm gì?

Rầm!

Đúng lúc này, Lâm Phàm bỗng nhiên tức giận vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, sau đó nhìn chằm chằm đối phương.

“Tôi ghét nhất là loại người thích bắt nạt bạn bè của tôi, ông có biết điều đó không?”

Từ Phi Nguyên bị dọa sợ giật mình, đầu đầy mồ hôi, giọng nói run run, lắp bắp: “Tôi ... tôi... tôi...”

Trần Xương Thịnh vội vàng đứng dậy: “Lâm đại sư, anh bớt giận, có lẽ ông ấy cũng không biết đó là bạn bè của anh.”

“Trần tổng, chuyện này không liên quan đến ông, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi ông ta thật rõ thôi.” Lâm Phàm khoát tay, sau đó lại nhìn về phái Từ Phi Nguyên: “Tôi hỏi ông, bắt nạt bạn bè của tôi có thấy thoải mái không?”

Hiện tại, Trần Xương Thịnh cũng không biết phải làm sao, vừa lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại bị Vương Minh Dương cắt ngang.

“Lão Trần, ông ngồi xuống đi, chuyện này ông đừng dây vào.” Vương Minh Dương nói.

Trần Xương Thịnh nhìn Từ Phi Nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu rồi cuối cùng cũng ngồi xuống.

Lúc Lâm Phàm gọi điện thoại cho Bạch Kha, cũng đã nhận ra giọng điệu của bạn mình không ổn, giống như đã xảy ra chuyện gì đó bất đắc dĩ.

Xảy ra chuyện, nhận điện thoại của hắn cũng không dám nói, vẫn cố gắng giấu diếm.

Hôm nay, nếu không phải vô tình hắn phát hiện thì chỉ sợ mãi về sau hắn cũng không được biết.

Lúc này, Lâm Phàm cũng không tức giận nữa. Nhưng chuyện này nếu không tìm được cách giải quyết, sẽ không bao giờ kết thúc được.

“Từ tổng, nói một chút đi, bây giờ ông muốn thế nào?”

Từ Phi Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy chuyện này không ổn: “Lâm đại sư, tôi biết sai rồi, thật sự tôi cũng không biết. Nếu biết, tôi làm sao dám làm chuyện như vậy?! Hay là như vậy đi, tôi sẽ bồi thường thiệt hại, chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng!”

“Bồi thường như thế nào?” Lâm Phàm hỏi.

Từ Phi Nguyên nói: “Tôi sẽ mua hẳn hai món ăn này, đồng thời cũng bồi thường thiệt hại cho họ. Tôi thật sự không biết chuyện này mà!”

“Gì cơ? Mua đứt hẳn cả hai món ăn sao? Tôi chưa bao giờ bán công thức món ăn của mình cho người khác, tôi chỉ đưa nó ra để bạn bè của tôi dùng mà thôi, ông vẫn còn muốn sử dụng tiếp sao? Cũng phải xem lại ông có đủ năng lực không đã! Tôi cho ông một cơ hội, sau khi trở về phải đền bù thiệt hại cho bạn của tôi. Sau đó đăng thông báo, mấy người đã ăn trộm công thức món ăn và phải trả lại quyền sở hữu cho bạn của tôi.”

Từ Phi Nguyên nghe thấy điều kiện, sắc mặt biến đổi 180 độ. Nếu làm vậy, chắc chắn ông ta sẽ bị thua lỗ lớn.

Lâm Phàm: “Ông có thể không đồng ý. Đương nhiên, chúng ta có thể thử xem.”

Từ Phi Nguyên thấy ánh mắt đó của Lâm Phàm, trong lòng hoảng hốt.

Tự gánh lấy hậu quả sao?

Muốn mạng người à?

Có biết bao người bị Lâm đại sư đẩy xuống khỏi đài rồi, nếu hắn cố tình phân cao thấp cùng với Lâm đại sư thì chỉ sợ đến chết cũng không rõ mình chết thế nào.

Trần Xương Thịnh nghe vậy, thở nhẹ một hơi: “Ông còn lưỡng lự cái gì? Lâm đại sư đã nói ra điều kiện, ông còn không mau đồng ý đi!”

Ông ta rất sợ người bạn này của mình bởi vì lòng tham quá lớn, nghĩ có thể tự giải quyết được Lâm đại sư.

Nếu đúng vậy, chỉ sợ bạn của ông ta chết cũng không biết rõ lý do.

Những người có mặt ở đó, mặc dù không nói chuyện, nhưng nếu Lâm đại sư đã lên tiếng thì chỉ sợ tất cả đều sẽ hùa theo.

Hiện tại ông ta thấy vô cùng hối hận, sao lại gọi người bạn này tới đây làm gì cơ chứ!

Nhưng suy đi tính lại, ông ta vẫn thấy khá may mắn. Nếu chuyện này kéo dài, về sau tự Lâm đại sư phát hiện ra, chỉ sợ kết quả còn kinh khủng hơn rất nhiều.

May! Quá may luôn!

Giờ khắc này, Từ Phi Nguyên gật đầu một cái, nói: “Lâm đại sư, tôi đồng ý.”

Lâm Phàm chỉ về phía cửa ra vào: “Vậy ra ngoài đi, đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm. Tôi hy vọng ông sẽ xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt.”

Từ Phi Nguyên hoàn toàn mất sạch mặt mũi. Nhưng ông ta cũng không dám bật lại, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, mặt mày xám xịt rời đi.

Vương Minh Dương: “Được rồi! Người anh em bớt giận đi nào, đừng để bụng chuyện này làm gì. Lão Trần cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện đó. Chúng ta ăn cơm thôi, đừng vì chuyện này mà hỏng cả tâm trạng ăn uống.”

Mọi người xung quanh cũng phụ họa theo.

Trần Xương Thịnh cảm thấy rất xấu hổ. Vốn dĩ ban đầu ông ta muốn cảm ơn Lâm đại sư, lại không ngờ bản thân khiến Lâm đại sư mất vui như vậy.

Đây chính là lỗi của ông ta!

Sau khi Từ Phi Nguyên đi ra ngoài, Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thấy vẻ mặt mọi người trong phòng đều nghiêm trang, nhịn không được bật cười.

“Thôi nào, không sao đâu, mọi người nghĩ rằng tôi sẽ vì việc này mà nổi giận sao?” Lâm Phàm nói.

Thật ra, chuyện này khiến hắn khá tức giận, ai bảo tên kia động đến bạn bè của hắn, nghĩ rằng bạn bè của hắn dễ bắt nạt đến vậy sao!

Vương Minh Dương cười nói: “Cái tên này, vậy lúc nãy cậu tỏ ra tức giận nghiêm túc như vậy để làm gì hả?”

Bình Luận (0)
Comment