Chương 1415: Trần Xương Thịnh cám ơn
Lâm Phàm: “Không nhìn quen mắt thì sao để yên được? Dù sao thì hắn cũng đã lừa bạn của tôi, nếu tôi không nghiêm túc dằn mặt thì chẳng lẽ lại cười đùa với hắn à?”
Mọi người lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trần Xương Thịnh: “Lão Trần, anh phải để ý một chút đấy. Người bạn kia của anh hại ai thì hại, cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Thế nhưng cũng không thể lừa bạn bè của Lâm đại sư được, khi nào về anh phải nói lại với hắn đấy!”
Trần Xương Thịnh thật sự rất bất đắc dĩ, ông ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Từ Phi Nguyên là bạn học của ông ta, lần này tới Thượng Hải là muốn thăm hỏi một chút. Bản thân ông ta cũng vì vậy mà giới thiệu hắn với mọi người. Nhưng không ngờ tên này lại lừa bạn của Lâm đại sư, ông ta thấy bản thân mình quá xui!
Ông ta biết, Lâm đại sư đã quá nể mặt ông ta rồi. Đương nhiên, chuyện nể mặt này cũng dựa trên phương diện ông ta có biết chuyện này trước đó hay không.
Theo những gì ông ta hiểu về Từ Phi Nguyên, chỉ sợ trong lòng người này sẽ không phục.
Nhưng hiện tại, không phục cũng phải phục, bắt buộc phải nói rõ ràng.
Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Trần Xương Thịnh lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo, hai tay đưa lên nói: “Lâm đại sư, lần này rất cảm ơn anh, dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải nhận lấy chút tấm lòng này của tôi.”
Lâm Phàm không nhận, cười nói: “Lão Trần, ông đang xem thường tôi à?”
Trần Xương Thịnh nghe xong, vội vàng khoát tay: “Không có. Không phải tôi xem thường anh đâu. Đây chỉ là chút thành ý nho nhỏ của tôi mà thôi. Nếu so với tình nghĩa thì chút tiền này không đáng.”
Lâm Phàm cười: “Nếu anh đã biết rõ như vậy thì còn đưa cái này làm gì? Về sau nếu giữa mọi người xảy ra chuyện gì, ông cũng sẽ dùng tiền để cảm ơn à?”
“Cái này...” Trần Xương Thịnh không biết phải nói sao. Ông ta rất biết ơn lâm Phàm vì có thể giúp ông ta giải quyết chuyện này một cách êm đẹp. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta thấy chỉ có thể cảm ơn bằng tiền bạc. Nhưng bây giờ, Lâm đại sư đã nói vậy, ông ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Ông ta đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, muốn tìm kiếm sự trợ giúp.
“Lão Trần, mau cất đồ đi, không cần phải làm vậy đâu. Chỉ cần sau này, nếu mọi người có chuyện gì cần ông giúp thì đừng có từ chối là được.” Vương Minh Dương mở miệng nói.
Trần Xương Thịnh: “Như vậy chỉ sợ không ổn lắm!”
“Tôi nói này, lần trước khi ở Thanh Châu tôi bị người ta lừa mất tiền, người anh em của tôi đã giúp tôi đòi lại đó. Hắn cũng không thèm quan tâm số tiền đó, vậy thử hỏi chút tiền này của anh, hắn sẽ để vào mắt sao?” Vương Minh Dương kể lại chuyện ngày trước.
Mọi người nghe vậy, lập tức nhớ lại chuyện đó, vừa nghĩ đã cảm thấy rất kinh khủng.
Mã Thanh Châu của Thanh Châu cũng đã bị Lâm đại sư đẩy ngã. Hơn nữa, còn giúp Vương Minh Dương lấy lại tiền, năng lực như này có ai mà không phục cơ chứ?
Bên trong thẻ đó có bao nhiêu tiền?
Bọn họ không quan tâm. Ngược lại, bọn họ biết Lâm đại sư không bao giờ để ý chuyện này. Nếu anh ấy thật sự để ý đến tiền bạc thì số tiền anh ấy tích góp được đã gấp mấy lần bọn họ rồi.
Lâm Phàm: “Còn do dự gì nữa, mau thu lại đi.”
“Được rồi, tôi sẽ cất đi. Về sau, chỉ cần là chuyện của Lâm đại sư, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì tôi cũng không do dự.” Trần Xương Thịnh kiên quyết nói.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc trong vui vẻ.
Lâm Phàm đón xe rời đi, vì uống rượu nên hắn không dám lái xe.
Vương Minh Dương cũng gọi xe để về, nên ở đây cũng không có xe của anh ta.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Trần Xương Thịnh thấy Từ Phi Nguyên ngồi một mình trên chiếc ghế sa lon chỗ góc hẻo lánh với khuôn mặt ủ rũ, không nhịn được thở dài một tiếng.
“Lão Từ!” Trần Xương Thịnh đi tới, vỗ vỗ bả vai Từ Phi Nguyên: “Lần này, ông may mắn đấy!”
Từ Phi Nguyên chán nản nói: “Cái này mà gọi là may mắn sao? Ông nói thử xem, nếu tôi làm như vậy thật, mọi người sẽ không cười chết tôi à?”
“Là bị cười chết hay chết thật sự, ông muốn cái nào?“ Trần Xương thịnh hỏi.
“Tôi đương nhiên sẽ không chọn cái chết rồi!” Từ Phi Nguyên nói. Ông ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nếu biết sớm thì ông ta đã không nói hết mọi chuyện ra rồi.
Nhưng bây giờ, nói thêm gì cũng đều vô dụng.
Mọi chuyện đều đã trở thành sự thật. Ông ta còn bị đuổi khỏi bàn ăn, mặt mũi coi như mất sạch rồi.
Trần Xương Thịnh nhìn bạn học cũ, nói: “Ông nghĩ rằng hôm nay mình rất xui sao?”
“Đúng vậy, ông cũng nhìn thấy rồi đó!” Từ Phi Nguyên gật đầu nói.
“Haizz, ông đừng suy nghĩ như vậy. Để tôi nói cho ông biết nhé, hôm nay ông rất may mắn đấy. Vì Lâm đại sư chỉ bảo ông xin lỗi và bồi thường, chứ không quyết tâm xử lý ông. Nếu chuyện này mãi về sau mới bị phát hiện, ông thử tưởng tượng xem kết quả sẽ thế nào?” Trần Xương Thịnh nói.