Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1417 - Chương 1417 - Tôi Không Đồng Ý

Chương 1417 - Tôi không đồng ý
Chương 1417 - Tôi không đồng ý

Chương 1417: Tôi không đồng ý

“Trường đại học Kim Hà Thượng Hải vốn là trường trọng điểm, có môi trường học tập rất tốt, sao trường lại để xảy ra mấy chuyện này nhỉ?”

“Ối trời ơi, mẹ nhà nó! Người ta bị biến dạng trở nên xấu xí như vậy cũng bởi vì mấy năm trước đã hi sinh bản thân làm việc tốt, không ngờ bây giờ lại bị người khác chê cười, xa lánh như thế, đúng là quá ghê tởm đám người này mà!”

Trên weibo, cảm xúc của cư dân mạng đều rất kích động.

Đương nhiên, cũng có không ít cư dân mạng đứng về phía nhà trường, cho rằng nhà trường làm như vậy là đúng, xử lý mọi chuyện rất tốt.VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.

Đáng sợ như vậy nên cho nghỉ học từ sớm mới phải.

Nếu ngày nào cũng ung dung đi ra ngoài dọa người khác sợ, đúng là cmn quá đáng!

Nhưng cũng có rất nhiều cư dân mạng bất bình, cho rằng hành động này của nhà trường chính là sự kỳ thị.

Lâm Phàm đọc hết mấy bình luận này, cũng lắc đầu ngao ngán, cảm thấy rất khó chịu đối với hành động của trường đại học Kim Hà. Bản thân hắn là Lâm đại sư chính nghĩa, chắc chắn phải mở rộng lòng đón nhận, chứ không phải kỳ thị như vậy.

Sau đó Lâm Phàm đăng một bài viết lên weibo.

Lâm Phàm: “Hành động lần này của trường Đại học Kim Hà khiến người ta vô cùng thất vọng. Uổng cho nơi vẫn tự xưng danh là mảnh đất trồng người, không ngờ lại có loại mắt chó bảy màu khinh thường người như vậy. Sau này, ai báo danh học trường này thì chính là đồ ngu!”

Hiện tại, hắn không sợ việc tranh cãi trên mạng, thấy chuyện bất bình, hắn chắc chắn sẽ chửi trực tiếp.

Nháy mắt, cư dân mạng đã thi nhau bình luận dưới bài đăng.

“Mắng hay lắm!”

“Tôi theo phe Lâm đại sư!”

“Con mẹ nó! Loại trường đại học như vậy, sau này có kẻ ngu mới đi báo danh theo học.”

“Cơ mà mắt chó bảy màu nghĩa là gì thế?”

“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai???”

“Đi! Chúng ta mau vào nick weibo của trường đại học này chửi đi!”

Trường Đại học Kim Hà.

“Phó hiệu trưởng, không xong rồi. Cái vị Lâm đại sư kia chửi trường chúng ta trên weibo đó.” Một vị giáo viên vội vàng cầm điện thoại nói.

Phó hiệu trưởng của trường sững cả người: “Lâm đại sư? Lâm đại sư nào cơ?”

“Chính là vị Lâm đại sư trong phố Vân Lý đó!”

Phó hiệu trưởng nghe xong, trong lòng cũng để ý đôi chút. Năng lực của người này rất mạnh, ở thành phố Thượng Hải này, không ai không biết hắn. Sau đó vội vàng hỏi:

“Hắn nói gì vậy?”

“Phó hiệu trưởng, ngài tự nhìn đi!” Vị giáo viên này vội mở weibo ra, đưa cho Phó hiệu trưởng xem.

Phó hiệu trưởng vừa đọc được bài đăng này trên weibo, lập tức đứng bật dậy, sắc mặt tức giận đỏ bừng lên: “Cmn, sao hắn dám nói những lời này? Hắn có ý gì vậy hả? Sau này ai tới học trường này đều là đồ ngu sao? Chúng ta chọc gì đến hắn chứ?!”

Vị giáo viên kia đứng bên cạnh cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Phó hiệu trưởng, hiện tại chúng ta không động đến hắn, nhưng hắn lại nhằm vào chúng ta. Bây giờ độ hot của tin tức này đang ngày càng tăng cao, tựa như hắn ta chỉ cần đăng một bài đăng lên weibo là đã có thể đẩy chúng ta lên đầu sóng ngọn gió rồi.”

“Quá đáng! Thật sự rất quá đáng! Bây giờ tôi sẽ liên hệ với hắn. Liệu hắn có biết, chỉ với một bài đăng trên weibo này của hắn đã có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của trường học chúng ta?” Phó hiệu trưởng tức đến mức mặt mũi đỏ bừng cả lên, vội vàng gọi điện thoại.

“Alo, có phải là Lâm đại sư không? Tôi là Phó hiệu trưởng của trường đại học Kim Hà. Tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao anh lại đăng bài viết như vậy lên weibo? Anh có ý gì vậy? Chúng tôi hy vọng anh sẽ xóa bài đó ngay lập tức.” Phó hiệu trưởng nhẫn nhịn nói.

Điện thoại đang kết nối.

Lúc đầu, Phó hiệu trưởng vẫn còn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẫn nhịn chịu đựng, về sau không nhịn nổi nữa, bùng nổ sự tức giận.

Cuối cùng cúp ngang điện thoại.

“Phó hiệu trưởng, hắn nói gì vậy?” Vị thầy giáo kia hỏi.

Phó hiệu trưởng: “Nói cái gì? Tên này chính là kẻ điên, hắn nói cái gì mà tự do ngôn luận, muốn chửi thì chửi hả? Hắn nói nếu chúng ta không phục thì đi mà kiện. Hắn nghĩ chúng ta không dám chắc?”

Thầy giáo: “Phó hiệu trưởng, ngài bình tĩnh một chút. Danh tiếng của vị Lâm đại sư này rất cao. Nếu thật sự kiện cáo, chúng ta chắc chắn sẽ nổi tiếng!”

“Nổi tiếng? Bây giờ chúng ta còn chưa đủ nổi à?” Phó hiệu trưởng tức giận quát.

Ông ta không ngờ chuyện này lại thu hút sự chú ý của tên đó.

Tại phố Vân Lý.

Điền Thần Côn: “Ai vừa gọi điện thoại tới vậy?”

Lâm Phàm: “Còn ai vào đây nữa? Chính là bên phía trường đại học kia đó! Tôi vừa đăng bài chửi bọn họ trên weibo, bọn họ sợ quá muốn tôi mau chóng xóa ngay bài đăng đó đi. Tôi kệ mẹ hắn, không đồng ý.”

Điền Thần Côn cũng tức giận nói: “Bây giờ trường học toàn mấy chuyện đâu đâu vậy? Không thể nào so sánh với trước kia được.”

Lâm Phàm: “Ai mà biết! Nhưng chuyện này rõ ràng bên đó xử lý không đúng. Không thể vì người ta có khuôn mặt xấu, biến dạng mà bắt người ta thôi học được. Người ta khổ sở bao nhiêu năm như vậy, cũng chỉ vì muốn được lên đại học mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment