Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1423 - Chương 1423 - Đám Rác Rưởi

Chương 1423 - Đám rác rưởi
Chương 1423 - Đám rác rưởi

Chương 1423: Đám rác rưởi

“Tôi vào đây bằng cách nào thì liên quan chó gì đến ông?” Lúc trước, khi nói chuyện với vị Phó hiệu trưởng này qua điện thoại, Lâm Phàm đã tức giận chửi rủa một trận. Bây giờ gặp mặt, chắc chắn cũng sẽ không cho ông ta mặt mũi.

Đối với người khác, Phó hiệu trưởng chính là trời cao. Học sinh muốn học ở đây thì phải biết cách tâng bốc Phó hiệu trưởng. Nhưng đối với Lâm Phàm, con còn chưa có thì lấy đâu ra hơi sức mà đi tâng bốc người khác.

“Anh ...” Phó hiệu trưởng nhìn chằm chằm Lâm Phàm nói: “Loại người như anh không có học thức à? Không biết ăn nói cẩn thận như thế nào sao?”

“Không biết!” Lâm Phàm giễu cợt đáp, sau đó nhìn về phía nữ sinh nãy giờ vẫn đứng im cúi đầu ở một bên, trong lòng cảm thấy rất thương xót và bất đắc dĩ. Khuôn mặt của cô gái đã bị phá hủy hoàn toàn, không nhìn rõ diện mạo, thật sự rất đáng tiếc.

Nhưng hắn thấy, chuyện này cũng không kinh khủng đến như vậy. Lần đầu tiên gặp chắc sắn sẽ bị hoảng sợ, nhưng nhìn nhiều một chút là quen ngay.

Sau đó, Lâm Phàm cũng không thèm để ý ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Phó hiệu trưởng, trực tiếp đi đến bên cạnh Kim Thiện Bình, vỗ vỗ bả vai đối phương, trấn an nói: “Bạn học Kim, em không phải sợ, người khác không giúp em thì để tôi giúp em.” Sau đó lại đưa mắt nhìn về phía đám sinh viên tham gia biểu tình.

“Đám học sinh mấy người muốn làm gì vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Những người này nhìn chằm chằm Lâm Phàm, khó chịu nói: “Lâm đại sư, việc này không liên quan đến anh, anh nói chúng tôi là rác rưởi ở trên weibo là có ý gì?”

“Đúng vậy, sao anh lại sỉ nhục chúng tôi.”

“Lúc đầu chúng tôi còn nghĩ anh là người thẳng thắn, không ngờ lại là kẻ đáng ghét như vậy.”

Đám sinh viên này sẽ không vì danh tiếng của Lâm Phàm trên weibo mà sợ hãi, bọn họ cho rằng bên chúng có nhiều người, không việc gì phải sợ một Lâm Phàm nhỏ bé, nên chửi vẫn phải chửi.

Lâm Phàm cười to: “Rác rưởi? Tôi đăng trên weibo là ai ghi danh học cái trường đại học này thì là đồ ngu, cũng không có nói các người là rác rưởi.”

Đám học sinh biểu tình nghe vậy thì đắc ý, bọn hắn cho rằng, vị Lâm đại sư này nói vậy là vì e ngại bọn chúng.

Suy nghĩ một chút, bọn chúng thấy điều này rất đúng. Bọn chúng đều là sinh viên có thành tích cao, là tương lai của tổ quốc, một tên chuyên mua vui trên weibo mà cũng dám chọc giận bọn chúng sao?

Nhưng lúc này, tình huống có vẻ không ổn.

Lâm Phàm bình tĩnh nói: “Các người không nói thì tôi quên mất, để tôi bổ sung thêm một câu nhé, đám người gây chuyện các ngươi, trong mắt tôi chính là rác rưởi... không đúng, ngay cả rác rưởi cũng chẳng bằng. Dù sao thì rác rưởi vẫn có khả năng tái sử dụng, còn các người, thu lại cũng chỉ càng thêm ô nhiễm.”

“Hay... nói hay lắm!”

Đám sinh viên vây xem xung quanh vừa nghe lời này đều không nhịn được nói câu ủng hộ. Nhưng nháy mắt tất cả đều lặng im, vì họ phát hiện Phó hiệu trưởng đang nhìn họ với ánh mắt giết người. Điều này khiến mọi người hoang mang, không dám biểu hiện ra.

Hàm Yên là nữ thần trong lòng các sinh viên của trường, thấy Lâm đại sư ra mặt vì Kim Thiện Bình, tâm trạng tụt dốc không phanh.

Nhẽ ra nên tránh xa loại người xấu xí như vậy mới đúng.

Trong mắt cô ta, Lâm đại sư chính là mục tiêu phù hợp nhất cho việc chọn chồng đợi gả, nhưng vì bản thân đã có đối tượng. Mặc dù vẻ ngoài của đối tượng đó xấu hơn heo mập, nhưng ít ra vẫn có rất nhiều tiền.

Cô ta luôn cho rằng, vẻ ngoài xinh đẹp chính là tiền vốn.

Mặc dù vị Lâm đại sư này không có nhiều tiền, nhưng danh tiếng lại rất lớn. Vậy mà vị Lâm đại sư đó hiện tại lại đứng ra bảo vệ con nhóc xấu xí kia, điều này khiến cô ta coi thường.

“Lâm đại sư, anh là nhân vật của công chúng, anh nói như vậy không cảm thấy sai sao?” Hàn Yên cao ngạo đứng đó, âm thanh trong trẻo, thu hút mọi ánh nhìn.

Nhóm sinh viên xung quanh thấy nữ thần mở miệng nói, cũng vội vàng hùa theo. Đối với bọn hắn, nữ thần nói gì cũng đúng.

“Có đúng hay không thì liên quan quái gì đến cô? Hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nói một câu thôi, đám sinh viên các ngươi chính là rác rưởi, rác của rác rưởi!” Lâm Phàm cũng lười tiếp chuyện đám người đó, nói thẳng.

Quả nhiên.

Đám người nghe thấy vậy nháy mắt trở nên bạo nộ, bọn chúng cảm thấy vô cùng nhục nhã vì bị xúc phạm.

“WTF? Anh nói cái con mẹ gì vậy hả?”

“Đồ chó hoang này, dám nói chúng ta là rác rưởi à?”

“Dám sỉ nhục nữ thần của chúng ta, đáng chết, cái tên ghê tởm này!”

Sắc mặt Hàm Yên rất khó coi, cô ta chưa bao giờ bị ai sỉ nhục đến như vậy.

Kim Thiện Bình vẫn đứng yên ở một bên, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lâm đại sư lại xuất hiện và nói chuyện giúp cô?

“Lâm đại sư ...” Giọng nói yếu ớt không đủ tự tin của Kim Thiện Bình vang lên, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Phàm cắt đứt.

Lâm Phàm cảm thấy cô ấy không cần thiết phải lên tiếng giải thích.

Bình Luận (0)
Comment