Chương 1424: Lâm phàm đối chất với sinh viên
Lâm Phàm nhìn về phía Phó hiệu trưởng: “Tôi muốn hỏi một chút. Hiện tại tôi chỉ nghe thấy đám sinh viên rác rưởi này nói rẳng cô gái kia làm ảnh hưởng đến học tập của bọn họ, còn những sinh viên khác thì sao? Các bạn đang nghĩ gì? Mấy bạn đứng xem bên cạnh nói một chút đi, các bạn có cảm thấy ngoại hình cô ấy khiến các bạn không học tập được không?”
“Các bạn phải hiểu rằng, ba năm trước cô ấy vì cứu người mới bị biến thành dáng vẻ như hiện tại.”
Lúc Lâm Phàm nói ra những lời này, sinh viên vây xem đều quay mặt nhìn nhau.
Bỗng có một bạn nam da hơi đen đứng dậy nói.
“Tôi thấy không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả. Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy sẽ rất kinh sợ, nhưng lần thứ hai thứ ba thì lại khác, lúc đó đã quen rồi nên không ghê như những gì mọi người nói. Tôi thấy không ảnh hưởng.”
Có vẻ bạn nam này đã nín nhịn từ lâu, cậu ta vốn là người có lòng trắc ẩn, tinh thần chính nghĩa. Thế nhưng vì trước đó có quá nhiều ý kiến phản đối khiến cậu ta e dè chưa dám đưa ra ý kiến, nhưng hiện tại đã có Lâm đại sư ở đây, cậu ta không còn gì phải sợ hết.
Đám người Hàm Yên nghe nói vậy, lập tức liếc mắt nhìn cậu bạn kia, ánh mắt ngập tràn sự tức giận, có người trong đám sinh viên biểu tình đó nhịn không được lên tiếng giận dữ hét:
“Mẹ kiếp, mày học ban nào vậy hả?”
“Tao thấy mày chán sống rồi có phải không?”
Đủ loại tiếng chửi rủa từ trong đám biểu tình phát ra.
Lâm Phàm cười ha ha nói: “Phó hiệu trưởng, trường học của mấy người toàn thu nhận mấy loại học sinh có tố chất du côn thế này à? Nói cách khác, có phải trường này quá thiếu tiền nên mở cửa sau cho đám lưu manh mất dạy này vào học hay không?”
Phó hiệu trưởng nghe vậy mặt xanh lè, giận dữ nói: “Anh đừng có ngậm máu phun người, trường học của chúng tôi tuyển sinh là dựa theo điểm thi, không bao giờ có chuyện đi cửa sau như anh nói, anh để ý câu từ của mình đi.”
Trong nhóm sinh viên vây xem lại có người đứng ra nói.
“Tôi cũng không cảm thấy sự xuất hiện của cô ấy ảnh hưởng gì đến chúng tôi. Hành động của mấy người mới khiến người khác khó chịu buồn nôn đấy. Cô ấy không chủ động gây sự thì mấy người dựa vào đâu đòi đuổi cô ấy ra khỏi trường?”
“Đúng đấy! Cô ấy vào được đây cũng phải đi thi sứt đầu mẻ trán mới được. Để đám người các người học tập giáo dục đúng là phí phạm tài nguyên, lại còn bày đặt mang theo loại ánh mắt kỳ thị như vậy nữa.”
“Việc này là do Hàn Yên khởi xướng, bọn hùa theo bị ướt não à? Loại con gái làm tình nhân bao nuôi của đại gia xấu như heo mập đó mà cũng nguyện ý quỳ xuống theo hầu, bị cô ta sử dụng như hạ nhân mà vẫn tự cho là hãnh diện lắm, đúng là ngu vãi chưởng!”
“Lâm đại sư, chúng tôi đều không có ý kiến gì hết.”
Lâm Phàm cười: “Phó hiệu trưởng, hiện tại ông có muốn nói gì thêm không? Hầu như tất cả sinh viên đều cảm thấy chuyện này rất bình thường, không ảnh hưởng gì đến bọn họ. Ông thân là Phó hiệu trưởng, chỉ nghe một phía từ đám sinh viên du côn này đã vội vàng quyết định đuổi học người khác. Tôi muốn hỏi chút, đầu óc của ông bị bọn chúng khống chế rồi à? Hay nói đúng hơn, ông lỡ nhận tiền của người khác rồi nên phải cố gắng hoàn thành hả?”
“Anh... anh...” Phó hiệu trưởng bị lời nói của Lâm Phàm chọc giận hoàn toàn.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng thấy hơi chột dạ. Đáng lẽ chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng lại bị tên họ Lâm này đoán đúng, ông ta đúng thật là đã nhận tiền để làm việc này.
Sau khi nhận tiền, ông ta cũng nghĩ việc này hơi khó, nhưng sau khi điều tra kỹ càng, ông ta biết cha mẹ Kim Thiện Bình đã ly dị từ lâu. Mỗi người đều có gia đình riêng, vì vậy ông ta cũng không còn do dự nữa.
Khiến cho một đứa con gái trong một gia đình nghèo, không có bối cảnh nghỉ học là chuyện vô cùng đơn giản.
Cho dù học sinh kháng nghị và lên tiếng phản đối, ông ta cũng không sợ.
Dù có làm lớn chuyện, ông ta cũng có lý do để từ chối giải quyết. Lý do là bởi vấn đề cá nhân của học sinh, khiến đại đa số sinh viên phản cảm, khiến mọi người không có tinh thần học tập. Cho nên trường học buộc phải cho học sinh đó nghỉ học.
Mặc dù lý do này không quá thuyết phục, nhưng vẫn có lý.
Ông ta không ngờ mọi chuyện lại xảy ra biến hóa, cái vị Lâm đại sư ở phố Vân Lý chuyên thích xen vào chuyện của người khác đó lại tới tận trường học, khiến ông ta rất tức giận.
Không thể chịu đựng thêm được nữa.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía đám sinh viên gây chuyện kia: “Bây giờ cho mấy người một cơ hội nhé, lập tức giản tán toàn bộ, không được hùa theo nữa. Chuyện bạn học Kim Thiện Bình có được tiếp tục ở lại trường học hay không cũng không liên quan gì đến mấy thứ rác rưởi như mấy người, đã nghe rõ chưa?”
Đám người gây chuyện vừa nghe thấy lời này, đều tức giận mắng chửi.
“Cmn, ý anh là sao hả?”
“Anh nghĩ mình là ai?”
“Ôi trời, lần đầu tiên tao muốn đánh người đến như vậy đó!”
“Đồ chó hoang ngu ngốc này!”
Đám sinh viên biểu tình đó điên cuồng mắng chửi.