Chương 1425: Có cô ta thì không có chúng tôi
Lúc này, Phó hiệu trưởng bước đến, ông ta cố nhịn cơn giận, nói: “Lâm đại sư, mời anh ra khỏi trường của chúng tôi ngay lập tức. Đây là kết quả sau khi ban giám hiệu của trường đã thảo luận kỹ càng, anh cũng không có quyền đưa ra ý kiến trong chuyện này, mời anh rời đi ngay lập tức.”
Đám sinh viên gây chuyện hô to: “Đúng vậy, đây là chuyện của trường chúng tôi, người ngoài như anh biết gì mà xen vào? Cút khỏi đây đi!”
“Để cô ta với khuôn mặt đáng sợ đó tiếp tục ở lại trường để dọa chết chúng tôi à?”
“Cút mẹ hết đi, chúng tôi yêu cầu cô ta cút càng nhanh càng tốt!”
Kim Thiện Bình đứng sau lưng Lâm Phàm, nhìn thấy tình cảnh này, tâm trạng càng trở nên tuyệt vọng.
Lâm Phàm nhịn không được, vội đẩy tay Phó hiệu trưởng ra, sau đó quét mắt nhìn đám sinh viên chán ghét đó, tức giận nói: “Đám rác rưởi này, mẹ nó, tao phải đánh chúng mày tàn phế mới hả dạ.”
Lời này vừa nói ra, nào có sinh viên nào chịu được.
“Cmn, anh nghĩ mình là ai? Lại còn đòi đánh tàn phế chúng tôi? Ha ha, anh có tin anh không thể bước chân được ra khỏi cổng trường này hay không?”
Lâm Phàm vẫy vẫy tay: “Được lắm! Tới hết đây đi, xem xem tôi có đánh chết các người thành đồ tàn phế luôn không!”
“Được, ai sợ ai!” Trong số đó có một sinh viên dáng vẻ cao lớn, nổi giận đùng đùng tiến lên, có vẻ người này thường xuyên chơi bóng rổ và luyện tập thể thao. Bọn họ đang muốn đuổi người ra khỏi trường học, tự dưng tên này lại nhảy vào xen ngang, hỏi sao bọn hắn không tức?
Chẳng lẽ bọn họ lại sợ tên này sao?
Đúng lúc này.
Ở cổng trường bỗng tụ tập rất nhiều người.
“Lâm đại sư, anh ở chỗ nào vậy?”
Một đám người từ xa chạy tới, những người này đều là nguời Thượng Hải, cố ý chạy tới đây sau khi đọc được bài đăng trên weibo của Lâm Phàm.
Đối với chuyện này, bọn họ cũng rất tức giận. Bọn họ cho rằng, đám trẻ ranh này rất quá đáng, không giống cái thời bọn họ học đại học.
Một đám người tiến về phía Lâm đại sư, nhìn chằm chằm đám sinh viên biểu tình ở bên cạnh.
Trong số đó có một một người đàn ông vẻ mặt hung tợn, vén tay áo lên, chỉ thẳng mặt đám sinh viên kia mắng: “Đám rác người các người định làm gì vậy hả? Thích bắt nạt người khác phải không?”
“Học sinh bây giờ khiến người ta vô cùng thất vọng, không rõ hệ thống giáo dục bây giờ ra sao lại đào tạo ra được một đám ngu ngốc này.”
Đám người tiến đến với vẻ mặt hùng hổ dọa người, ai ai cũng tức giận. Lúc nhìn thấy Kim Thiện Bình, bọn họ cũng chỉ hơi sững sờ một chút, nhưng vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ đầu cho nên họ cũng cảm thấy không quá đáng sợ như người khác nói.
Nhưng bọn họ cũng rõ ràng một điều, tất cả chỉ là người ngoài. Nếu không giải quyết tốt thì những ngày sau rất khó để tưởng tượng ra.
Bọn họ không thể ngày nào cũng đến trường học gây náo loạn được.
Muốn giải quyết triệt để chuyện này, cần phải tìm rõ nguồn gốc.
Lâm Phàm thấy nhiều người tới như vậy, vội vàng nói: “Được rồi, mọi người giữ yên lặng một chút. Hôm nay chúng ta tới đây là muốn giải quyết hoàn toàn chuyện này. Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, nhưng nếu đã gặp thì cũng không thể mặc kệ. Cô gái này có lẽ chính là tương lai của nhóm chúng ta.”
“Đúng! Lâm đại sư nói không sai, nếu có khả năng giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Bọn ranh con này khiến người ta ghét thật đấy, lại còn là sinh viên nữa chứ, tôi thấy chúng nó đến cả học sinh tiểu học còn không bằng. Ít nhất, học sinh tiểu học còn hiểu được lễ phép cơ bản.”
Đối mặt với nhiều người như vậy, đám sinh viên biểu tình cũng có chút lo sợ.
Phó hiệu trưởng thấy tình huống này, vội hét lớn: “Bảo vệ đâu, bảo vệ đi đâu rồi? Mau báo cảnh sát đi, những người này đột nhập trường học trái phép, phải bắt hết toàn bộ lại.”
Lâm Phàm nhìn Phó hiệu trưởng nói: “Tôi hỏi này, là ông kiên quyết bắt cô ấy nghỉ học có phải không?”
Phó hiệu trưởng: “Đây là kết quả được đưa ra sau khi nhà trường thảo luận. Mời mấy người rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đám sinh viên gây chuyện biểu tình cũng vô cùng tức giận, vội lấy điện thoại di động ra: “Báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới bắt hết đám người này đi. Dám tới trường chúng ta gây chuyện, lại còn định đánh chúng ta nữa.”
“Đúng vậy, báo cảnh sát đi, phải báo cảnh sát ngay lập tức.”
Đám sinh viên vây xem xung quanh cũng tức giận nói: “Đám người này vô liêm sỉ quá, cmn, lại còn mặt dày đi báo cảnh sát.”
“Ôi, sao tôi lại cùng lũ ngu này lại học cùng trường nhỉ, mất mặt quá!!!”
“Tôi hối hận quá, biết trước đã không ghi danh nhập học cái trường rách này rồi.”
Sự tình dần được đưa lên cao.
Hàn Yên không ngờ lại có nhiều người nguyện ý đứng ra che chở bảo vệ con nhỏ xấu xí đó, trong lòng rất tức giận, vội nói: “Nếu trường không cho cô ta nghỉ học thì chúng tôi sẽ nghỉ học trước.”
“Đúng vậy, chúng tôi nghỉ học. Có cô ta thì không có chúng tôi, mà có chúng tôi thì không có cô ta.”
“Phó hiệu trưởng, chúng em yêu cầu nhà trường phải cho cô ta nghỉ học ngay lập tức.”
Đám sinh viên gây chuyện này như quyết tâm kiên trì, không chịu lùi bước.
Đồng thời, cũng trong lúc này có một số kẻ không ngại lớn chuyện, cũng bắt đầu tham gia.