Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1430 - Chương 1430 - Tôi Không Đồng Ý Những Gì Anh Vừa Nói

Chương 1430 - Tôi không đồng ý những gì anh vừa nói
Chương 1430 - Tôi không đồng ý những gì anh vừa nói

Chương 1430: Tôi không đồng ý những gì anh vừa nói

“Câu hỏi đầu tiên, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Đây là do có một số người trong nội bộ đại học Kim Hạ tự ý quyết định, hiệu trưởng Trần vừa đi công tác nước ngoài về sau khi biết chuyện cũng đã rất tức giận, cách chức và tiến hành điều tra một số người phụ trách có liên quan ngay tại chỗ.”

“Còn bạn học Kim Thiện Bình vẫn sẽ tiếp tục ở lại trường học tập. Toàn bộ sự việc, ngày mai tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết.” Lúc này, dù sao Lâm Phàm cũng phải nói một vài chuyện, nếu không rất khó để thoát thân.

“Còn những chuyện khác, tôi chỉ nói đơn giản thôi. Tôi không có bất cứ quan hệ gì với bạn học này. Nguyên nhân tôi tới trường đại học Kim Hà chỉ đơn giản vì tôi thích xen vào chuyện của người khác mà thôi. Những người dân xung quanh đây cũng giống tôi, cũng vì không quen nhìn chuyện ức hiếp người quá đáng này mà tới đây trợ giúp tạo áp lực.”

“Tại đây tôi cũng muốn nói rõ một chút. Trường đại học Kim Hà khá tốt, đặc biệt là hiệu trưởng Trần, là một người chuẩn mực đạo đức cao. Tôi rất vui vì đại học Kim Hà có một vị hiệu trưởng như vậy, tôi cũng muốn quảng cáo một chút. Nếu có học sinh nào vẫn đang băn khoăn trong việc chọn trường, có thể suy nghĩ một chút về đại học Kim Hà. Tôi cam đoan, mọi người theo học ở đây sẽ không hối hận đâu.”

Giờ khắc này, Lâm Phàm bắt đầu thổi phồng quảng cáo một chút về trường học.

Vị hiệu trưởng Trần này thật sự rất tốt, chém gió thổi phồng một chút cũng không quá chút nào.

Phóng viên vội vàng ghi chép lại, khá hài lòng với kết quả này.

Bọn họ rất quan tâm chuyện này, ai cũng có lòng thương người. Đối với bạn học Kim Thiện Bình, bọn họ cảm thấy cô bé khá đáng thương. Chỉ vì một việc tốt mà khiến khuôn mặt bị hủy hoàn toàn, hiện tại còn bị bạn bè xa lánh ghét bỏ, còn bị nhà trường yêu cầu thôi học. Bọn họ rất ghê tởm với những hành động thiếu đạo đức như vậy.

Vì vậy, tự nhiên họ cũng không có cái nhìn tốt đẹp về đại học Kim Hà.

Thế nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết ổn thỏa, điều này khiến bọn họ rất vui vẻ.

Chỉ là, phóng viên lại phát hiện ra một vấn đề.

“Lâm đại sư, xin hỏi một chút, anh chuẩn bị làm thế nào để giúp đỡ bạn học Kim khôi phục lại nhan sắc vậy? Theo những gì chúng tôi nhận được thì dung mạo của cô ấy đã bị bỏng rất nghiêm trọng, dù có là bệnh viện có tay nghề chỉnh hình cao nhất cũng chưa chắc đã làm được điều đó.”

Đây cũng là vấn đề mà tất cả phóng viên đều muốn biết.

Lâm Phàm cười thần bí: “Vấn đề này tôi nghĩ nên để mấy ngày nữa rồi tôi sẽ trả lời thì tốt hơn. Đương nhiên, tôi cũng không nắm chắc 100%, nhưng hy vọng vẫn khá lớn. Tôi cũng không dám ở đây ba hoa bốc phét nhiều, để đến lúc thành công rồi nói cũng không muộn.”

Lúc này, một người phóng viên khác vội vàng hỏi: “Lâm đại sư, còn một vấn đề cuối cùng nữa, nhà trường quyết định xử lý đám sinh viên gây chuyện kia như thế nào?”

Lâm Phàm do dự một chút, vấn đề này hơi phức tạp: “Cái này thật sự rất khó trả lời, còn phải xem bên phía đại học Kim Hạ quyết định xử lý như thế nào. Nhưng trước mắt, cách xử lý đầu tiên chính là cho những sinh viên đó nghỉ học.”

Phóng viên nghe xong lập tức ồ lên kinh ngạc, nếu cho nhiều học sinh nghỉ học như vậy, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

“Lâm đại sư, anh cảm thấy biện pháp xử lý này như thế nào?”

Lâm Phàm: “Hợp tình hợp lý, tôi cảm thấy bên phía nhà trường xử lý như vậy rất đúng, tôi đồng ý cả hai tay.”

Phóng viên: “Lâm đại sư, biện pháp xử lý này ảnh hưởng rất nhiều đến nhóm sinh viên biểu tình, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tư duy suy nghĩ của thế hệ sau.”

Lâm Phàm lắc đầu: “Vị đồng chí phóng viên này, tôi không đồng ý với những gì anh vừa nói. Đối với những sinh viên thiếu hụt phẩm chất đạo đức này, tôi cảm thấy bọn họ nên về nhà đăng ký học một khóa tư tưởng đạo đức trước thì hơn. Nếu để bọn họ ra ngoài xã hội, tiếp tục kế thừa sự nghiệp giáo dục, dựa vào phẩm hạnh của họ thì anh nghĩ sẽ đào tạo được bao nhiêu người có cùng phẩm hạnh đó đây? Được rồi, mọi chuyện đến đây thôi, tôi còn có việc gấp phải về trước.”

Cũng không đợi các phóng viên nói thêm điều gì, Lâm Phàm vội vàng rời đi trước.

Phóng viên vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tình huống trước mắt chỉ sợ có hỏi cũng không được cái gì.

Họ cảm thấy hơi đáng tiếc.

Nhưng vẫn may, người vẫn còn bên trong trường học. Bọn họ có thể phỏng vấn sinh viên của trường một chút, chắc chắn sẽ thu được chút tin tức khác.

Trên xe.

Lâm Phàm cảm thấy phóng viên quá điên cuồng, nhưng dù sao cái nghề phóng viên này cũng khá ổn.

Cũng có nhiều chuyện nhờ có phóng viên đưa ra ánh sáng thì mọi người mới biết và coi trọng.

Mặc dù thi thoảng cũng có những phóng viên rất đáng ghét khiến người khác khó chịu, nhưng chung quy lại, các phóng viên vẫn có những đóng góp khá tích cực.

Bình Luận (0)
Comment