Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1429 - Chương 1429 - Phóng Viên Chặn Cổng

Chương 1429 - Phóng viên chặn cổng
Chương 1429 - Phóng viên chặn cổng

Chương 1429: Phóng viên chặn cổng

Hiện tại, Lâm Phàm cảm thấy rất vui, xem ra bản thân hắn khởi xướng chuyện này rất tốt, cuối cùng thì người dân nơi đây cũng bắt đầu cảm nhận được sức mạnh của lòng chính nghĩa.

Sau này, phải dũng cảm hơn để bước tiếp trên con đường chính nghĩa, không được phép lùi bước.

“Hiệu trưởng Trần, tôi không quấy rầy ông nữa.” Lâm Phàm nói.

Hiệu trưởng Trần gật đầu đáp: “Lâm đại sư, chuyện lần này tôi sẽ điều tra cẩn thận, sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Chuyện lần này có ảnh hưởng khá lớn, thậm chí có thể coi đây chính là một vết nhơ.

Ông Hiệu trưởng của trường, đương nhiên sẽ không mặc kệ không lo được.

“Được, vậy tôi đi trước nhé.” Lâm Phàm cười nói, sau đó chuẩn bị rời đi.

Chỉ là, lúc Lâm Phàm chuẩn bị ra khỏi trường học, đám sinh viên ban nãy gây chuyện tiến đến kêu cha gọi mẹ cầu khẩn hắn.

“Lâm đại sư, anh nói giúp chúng tôi một chút đi, chúng tôi thực sự biết sai rồi.”

“Em không thể bị đuổi học được, nếu cha mẹ biết chuyện, chắc chắn em sẽ bị tẩn cho nhừ xương.”

“Hu hu hu. Em hối hận rồi, tại sao em lại tham gia vào đám biểu tình đó chứ!”

Đám người lúc trước ầm ĩ gây chuyện, lúc này đây ai ai cũng sợ hãi tái xanh mặt.

Trước khi xảy ra chuyện này, bọn họ vẫn còn vênh váo hung hăng, không coi ai ra gì, cố gắng dồn người khác vào bước đường cùng. Bọn họ nào ngờ mọi chuyện lại thay đổi chóng mặt, tất cả lại xảy ra trên người mình.

Bị đuổi học!

Đây chính là chuyện lớn và vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Phàm liếc nhìn đám sinh viên này, cười lớn. Lại còn muốn hắn nói đỡ sao? Con mẹ nó, nằm mơ giữa ban ngày à? Sau đó mặc kệ bọn chúng, quay người dứt khoát rời khỏi đây.

Hắn không quan tâm đám sinh viên này sẽ ra sao, cũng không rảnh mà ở lại tiếp tục nghe bọn chúng lải nhải. Lúc dồn người khác vào đường cùng, bọn chúng kích động thế nào, bây giờ chuyện rơi xuống đầu mình, phải để bọn chúng tự mình trải nghiệm cảm giác rơi xuống địa ngục mới được.

Muốn hắn đi nói giúp sao? Nằm mơ! Chỉ có thánh mẫu xuất hiện mới nói chuyện giúp bọn hắn thôi.

Đương nhiên, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.

Đến cổng trường học.

Bảo vệ nhìn thấy bóng dáng Lâm đại sư đi ra, vội vàng giơ ngón cái lên, ra hiệu hắn làm rất tốt!

Lâm Phàm cười cười với đối phương, cũng giơ ngón cái lên đáp lại, bày tỏ ý đối phương cũng đã làm rất tốt.

Không chỉ để hắn đi vào trường, mà còn cho phép cả mấy người dân trong thành phố tiến vào cùng, tấm lòng của người bảo vệ này chắc chắn rất chính nghĩa.

Thế nhưng, bây giờ hắn muốn rời đi cũng không dễ như vậy.

Bên ngoài cổng trường đã có rất nhiều phóng viên vây xung quanh.

Bảo vệ ngăn phóng viên ở bên ngoài, không cho bọn họ tiến vào trong trường. Đơn giản vì không muốn trường học chịu ảnh hưởng quá lớn.

Mặc dù hắn chỉ là một bảo vệ quèn, nhưng cũng biết rõ một điều. Nếu để đám phóng viên này săn được tin rồi đăng linh tinh lên báo, đến lúc đó rất khó giải quyết mọi chuyện.

Đám phóng viên chờ bên ngoài từ rất lâu, lúc bọn họ nhận được tin Lâm đại sư đến trường học đã vội vàng đuổi theo tới.

Bọn họ đều muốn phỏng vấn bằng được Lâm Phàm, lấy được tin mới nhất càng sớm càng tốt.

Chỉ là họ không ngờ, bảo vệ của trường học lại không cho bọn họ vào, điều này khiến bọn họ rất sốt ruột, lo lắng không chờ nổi.

Lúc này, các phóng viên cất tiếng hô.

“Lâm đại sư ra rồi kìa.”

Tất cả phóng viên đều đưa mắt nhìn, mặc dù không rõ tình hình mọi chuyện như thế nào, nhưng thấy được bóng dáng của Lâm đại sư thì chắc chắn có thể đăng được tin.

Lâm Phàm không ngờ lại có nhiều phóng viên đến vậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra hắn rất khó có thể an toàn rời khỏi đây.

Nếu không thỏa mãn yêu cầu của đám phóng viên này, muốn đi sao? Đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Dù có chạy cũng đừng mong trở về phố Vân Lý an toàn.

Ngay lúc Lâm Phàm còn đang xem xét suy nghĩ, các phóng viên đã chạy vội tới, vậy xung quanh, đưa micro, điện thoại tới trước mặt Lâm Phàm để chuẩn bị sẵn sàng phỏng vấn.

“Lâm đại sư, xin hỏi hiện tại mọi chuyện như thế nào rồi?”

“Nữ sinh kia vì một trận hỏa hoạn mà ảnh hưởng đến nhan sắc, kết quả cuối cùng xử lý như nào?”

“Lâm đại sư, anh có trao đổi gì với bên phía trường học không? Cuối cùng trường học đã đưa ra biện pháp xử lý như thế nào?”

“Lâm đại sư, xin hỏi anh có quan hệ gì với nữ sinh kia? Tại sao anh phải ra mặt giúp đỡ cô ấy?”

Câu hỏi được đưa ra liên tục không ngừng, khiến Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, có rất nhiều câu hỏi hắn không biết phải trả lời như nào.

Sau đó trực tiếp khoát tay: “Mọi người yên tĩnh một chút, mọi người hỏi nhiều vấn đề như vậy thì tôi trả lời bằng cách nào? Tôi trả lời lần lượt từng câu có được không?”

Lâm Phàm thật sự bó tay. Đối diện với những câu hỏi của phóng viên, tốt nhất vẫn nên trả lời một hai câu nhằm thỏa mãn tinh thần của đám phóng viên trước. Nếu không họ sẽ suy đoán lung tung, đến lúc đó quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment